NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 145

Không khí lập tức táp vào mặt và tràn vào xoang mũi, mỗi lần hai chân

rời khỏi mặt đất đều nóng lòng muốn vươn ra xa hơn, hai tay vung sang hai
bên cũng như muốn tách rời khỏi cơ thể.

Khoảng cách 100 mét trong thời gian mười mấy giây, không thể trông

thấy những bạn bên cạnh chạy vọt tới, cũng không nghe được bạn cùng lớp
hò hét, càng không có tâm trí để nghĩ đến bất kì chuyện gì, trừ việc thắng
cuộc!

Gần như tất cả những người tham gia chạy đều băng qua vạch đích

cùng một lúc, mọi người trên đài bắt đầu hò reo, nhưng cũng không rõ là
đang reo hò vì ai.

Vì lực chạy quá lớn nên không thể dừng lại ngay được, khi băng qua

điểm đích, Thẩm Tịch vẫn còn chạy tiếp về phía trước thêm khoảng 100
mét nữa.

Đột nhiên có một bàn tay giữ chặt cánh tay của cô rồi kéo lại.

Quán tính của Thẩm Tịch vẫn chưa ổn định nên cùng ngã sấp xuống

với người kia.

Khi cảm nhận được lòng bàn tay chợt đau đớn, Thẩm Tịch nghĩ chắc

chắn đã rách da rồi.

Thẩm Tịch ngồi dậy từ mặt đất rồi nhìn nam sinh bên cạnh đau tới

nghiến răng bên cạnh, sau đó khóe miệng cô chợt giật giật.

"... Bạn học, cậu là ai thế?"

Hết chương 14.

Lời của tác giả:

Thẩm Tịch: A ha, cuối cùng nam phụ cũng lên sàn hả? (

☆▽☆)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.