Tim Thẩm Tịch run rẩy một lúc, kịch bản bình thường mà phát triển tới
lúc yêu đương ở cấp 3 bị phát hiện, thì đáng ra phụ hhuynh phải tuyên bố:
"Con dám đi với thằng nhóc thối kia, mẹ đánh gãy chân con ngay", hoặc là
"Con dám bước ra cửa một bước, thì đừng hòng quay lại" chứ?
Vì sao đến lượt bà Thẩm lại thành đẩy ngược cô ra ngoài thế này?
Thẩm Tịch đầy bi thống nói ra "sự thật": "Mẹ, con đúng là đồ tặng kèm
lúc mẹ mua quần áo đại hạ giá đúng không?"
Bà Thẩm trả lời thuận theo cô: "Đúng thế, giảm giá 50%, không mua
thì phí lắm."
"..."
"Được rồi, đừng đùa nữa." Bà Thẩm đẩy cô về phía cửa ga: "Đừng
tưởng mẹ không biết bây giờ trong lòng con đang vui đến mức nào."
Thẩm Tịch bị bà Thẩm "đuổi" vào ga tàu, sau đó cũng đi theo Tiết
Diễm để tìm vị trí giường nằm.
Cô vẫn chưa khỏi cảm nên đầu còn hơi choáng váng, vì thế vừa lên tàu
đã bò lên giường nằm ngay.
Nhưng bánh xe tàu hỏa ma sát với đường ray tạo thành những tiếng ầm
ầm khiến người người hết cách, chứ đừng nói tới ngủ.
Cô thò đầu ra rồi vươn tay xuống chỗ Tiết Diễm: "Tiết Diễm, đưa túi
cho tôi."
Lúc đó Tiết Diễm đang đọc tin nhắn cảnh cáo khá nghiêm túc mà mẹ
vợ tương lai gửi đến. Bà nhắn đến ý để cậu không gây ra việc gì vượt quá
giới hạn. Nếu so với vẻ không thèm để ý trước mặt Thẩm Tịch thì đúng là
khiến người ta không khỏi buồn cười.