NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC - Trang 469

Vưu Diệu Nhã kéo khóe miệng mà nặn ra nụ cười: "Không cần đâu,

em mới nhớ ra mình để quên tập tài liệu ở nhà, thôi để đến công ty em lại
bàn chuyện hợp đồng với học trưởng. Em về nhà trước đây."

Cô ta nói xong thì quay đầu đi thẳng.

"Làm gì mà vội thế, đến rồi thì vào ăn sáng cùng đi!" Thẩm Tịch nói

với theo bóng lưng của cô ta, đối phương không trả lời nhưng cô cũng
không giận, mà còn cười tới sung sướng và sảng khoái.

Thẩm Tịch nhìn bóng lưng Vưu Diệu Nhã biến mất ở chỗ ngoặt thì

cũng bỏ cánh tay kéo Tiết Diễm ra, cô vuốt lại tóc rồi đắc ý hừ nhẹ như chú
công kiêu ngạo vì chiến thắng: "Hừ, còn non lắm."

Cô nói vậy xong rồi lại tự phản bác bản thân: "À không đúng, nói như

thế thì thành mình già mất rồi, phải nói là không đủ đẳng cấp."

Tiết Diễm vẫn xem màn diễn này của cô từ đầu đến giờ, cuối cùng anh

cũng không nhịn được mà cười nhẹ rồi gọi cô một tiếng: "Tiểu Tịch."

Thẩm Tịch nghe thấy anh gọi mình, thì ngẩng đầu lườm anh một cái:

"Cái gì! Em biết anh định bảo em ấu trĩ rồi!"

Tiết Diễm gật đầu: "Đúng là rất ấu trĩ."

Thẩm Tịch nghe anh nói như vậy thật thì càng tức giận hơn, cô nổi

giận trừng anh: "Anh..."

Nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Tiết Diễm ôm vào ngực.

Tiết Diễm cúi đầu xuống cắn môi cô một chút, sau đó đối trán với

Thẩm Tịch mà cười nói: "Sao em ấu trĩ đến mức làm người ta thích thế
này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.