NGÀY TÁI SINH NHỮNG CHIẾN BINH ĐẤT NUNG - Trang 354

Cậu nhún vai bảo:
– Tớ không sao.
– Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Finlay gợi ý:
– Chúng ta sẽ phải mang ông ấy theo.
– Mang cái người khó chịu này theo hả?
– Ông ấy có thể là một người khó chịu, nhưng ít nhất ông ấy có thể nói

sáu phương ngữ Trung Quốc á. Ở chỗ này người ta nói phương ngữ nào
chúng ta còn không biết, nói gì đến mấy gã chiến binh ma quỷ kia.

– Cậu nói đúng.
Finlay nói thêm:
– Ngoài ra, tớ vừa mới nhớ một điều: chúng ta sẽ cần ai đó biết tiếng Hoa

để nói phiên bản tiếng Hoa của câu “Vừng ơi, mở ra”.

Philippa quay qua ông Blunt và nói:
– Thôi được. Ông đi cùng tụi cháu nhé?
Vị phó tổng lãnh sự không hề chần chừ. Ông gỡ cái áo khoác ra khỏi ghế

ngồi, cái mũ ra khỏi kệ treo mũ, cây dù ra khỏi móc treo dù, và theo hai đứa
trẻ đi qua cánh cửa bằng kiếng mờ.

Ông hỏi:
– Chúng ta đang đi đâu?
Finlay hỏi lại:
– Ông có xe không?
– Có.
Finlay nói:
– Chở tụi cháu đến chỗ mấy chiến binh đất nung. Phòng triển lãm số 1.
– Tại sao ta phải làm vậy?
Lắc đầu với Finlay, Philippa giải thích:
– Cậu không có cầm tấm kim bài.
Rồi cô lặp lại lời yêu cầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.