NGÀY TÂM TA AN, SÓNG GIÓ SẼ TAN - Trang 113

Hạ về gió mát, tuyết động giăng,
Ví lòng thanh thản không lo nghĩ,
Ấy buổi êm đềm chốn thế gian.

*

Đói thì ăn, mệt thì ngủ, nóng thì hóng mát, lạnh thì sưởi ấm.

Cái tâm bình thường tức là tự nhiên, không mảy may làm bộ làm
tịch, không mảy may phải trái lấy bỏ.

Ừm, thời khắc đẹp đẽ như thế, nhất định phải dùng để thưởng

vào việc uống trà! Nghĩ vậy, tôi bèn chạy vụt đi lấy nước suối, lại
tìm đến sư tiếp khách ở phòng khách, muốn mượn dùng trà thất
nhỏ một lát.

Vị sư phụ trung niên đó nghe xong thỉnh cầu của tôi, nghiêm

túc nói: “Nếu thí chủ có lòng ở đâu cũng là trả thất mà! Khi nghỉ
ngơi, chúng tôi thưởng xách mấy phích nước nóng lên núi, ngồi
trên một tảng đá lớn bên thác nước uống trà, cảm giác đó thật sự
quá hạnh phúc!”

Hóa ra, hạnh phúc lại đơn giản như thế. Bên thác nước ồn ào,

cũng có thể yên tĩnh vui vẻ uống trà.

Nghe được lời cảnh tỉnh của sư phụ tiếp khách, tôi cảm thấy rất

hổ thẹn vì sự nông cạn và tham lam của nội tâm mình. Cùng là
uống trà, thứ các sư phụ uống là tâm cảnh, đơn giản, chẳng có cầu
mong gì, còn thứ tôi uống lại là hoàn cảnh, môi trường, niên đại,
nội tâm tràn đầy thành kiến và cố chấp, thậm chí là làm bộ làm
tịch.

Hạnh phúc luôn ở bên cạnh đợi tôi, nhưng đối với nó, tôi lại

nhìn mà không thấy, nghe mà không lọt, thân ở trong phúc
nhưng không biết phúc. Trên thực tế, nếu không đồ đi trà còn sót
lại trong chén, đổi lại trà nóng, thì làm sao cảm nhận được độ ấm
của trà?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.