NGÀY TÂM TA AN, SÓNG GIÓ SẼ TAN - Trang 67

“Vì sao không nói ra mình thích anh ấy sớm một chút, nếu ban

đầu có thể tiếp tục qua lại thì hẳn là tốt biết bao!” Hiện giờ mỗi lần
nhớ lại, Tiểu Tụng vẫn vô cùng hối hận.

Vật đổi sao dời, tình cảm dịu dàng như nước giữa mày mắt anh

dần dần mờ nhạt. Tuy nhiên, nghe thấy y tá trường bắt đầu sắp
xếp giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, cô vẫn cảm thấy lúng
túng trong thoáng chốc mặt đỏ đến tận mang tai, kiên quyết từ
chối: “Em chỉ muốn tìm một người bạn trai có cơ hội ra nước
ngoài.”

Đúng thế, từ lâu Tiểu Tụng đã khắc một khuôn mẫu nơi đáy

lòng, người chồng tương lai, bất kể tướng mạo, thân hình hay khí
chất đều không thể thua kém anh ấy. Cho dù không thể trở về quá
khứ, thế thì, một điểm này tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Hiềm
nỗi người lớn hơn cô thì trông có vẻ già, người nhỏ hơn cô thì lại
không đủ chín chắn, trước sau vẫn là cao không được, thấp không
xong.

Do làm ca đêm trong thời gian dài, trên mặt Tiểu Tụng dần lộ

vẻ mệt mỏi, thân hình cũng bắt đầu đẫy đà. Để trốn tránh lời
trách móc và thúc giục của người nhà, hễ có kỳ nghỉ, cô liền đi du
lịch nước ngoài.

Cô nói: “Tớ thích ngồi trên xe ngắm phong cảnh, mong đợi

hành trình mãi mãi không có tận cùng.” Nhưng đã đi vô số con
đường đã gặp rất nhiều người. cô vẫn thui thủi một mình, buồn
bực kém vui.

Buổi chiều, chúng tôi ngồi dưới giàn nho của quán trà, lặng lẽ

uống trà hoa nhài.

Tiểu Tụng ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt hơi cô đơn: “Muốn tìm

một người tâm đầu ý hợp thật khó.” Tôi không trả lời. Người con
trai đã bị bỏ lỡ năm xưa quả thật chính là người ấy của Tiểu Tụng
sao? Trên thực tế, chuyện chưa chắc đã như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.