NGÀY TÂM TA AN, SÓNG GIÓ SẼ TAN - Trang 88

Sau vô số lần xua đuổi không có hiệu quả, tôi và nó đều sức cùng
lực kiệt, cuối cùng tôi vẫn khuất phục, không thể không thầm
khen sự bướng bỉnh và kiên nhẫn của con mèo này.

La La bản tính kiêu ngạo và cô độc, nhìn dáng vẻ nó ve vẩy cái

đuôi đi về một mình, bất giác tôi nhớ đến bài

Tôi là một con sói

đến từ phương Bắc

mà Tề Tần hát. Khi được nửa tuổi, nó vẫn im

lặng suốt ngày, thậm chí rất ít phát ra âm thanh gì.

Bất kể ăn uống vệ sinh, vào vào ra ra, nó chỉ giữ một khuôn mặt

lạnh lùng như bên cạnh không có ai, ngầu đến nỗi khiến người ta
lấy làm lạ. Mỗi lần có khách đến nhà tò mò hỏi tới, tôi chỉ đành
qua loa một phen. Âm thầm, tôi ôm nó, xoa đầu nó trách móc:
“Này, thật không nên thân nhé, chẳng lẽ mày là một con mèo câm
à! Đây là thói đời gì vậy, ngay một con mèo cũng chơi thâm trầm
mình!”

Hàng ngày lười nhác ngủ dậy, rửa ráy sửa soạn là việc không

thể thiếu của nó, nó nhổ nước bọt lên chân, rửa mặt chải lông,
không biết chán, vô cùng trịnh trọng.

La La nghiễm nhiên là một nhà ẩm thực, là “siêu mèo” có lòng

hiếu kỳ mạnh mẽ. Nó luôn có thể phát hiện món ngon sớm nhất
và chén ngay. Ăn là một phần rất đáng được coi trọng trong sinh
mệnh của nó. Được chúng tôi cưng chiều, nó không những chẳng
thèm ngó ngàng tới thức ăn dành cho mèo mà thậm chí còn bắt
đầu không chịu ăn đuôi cá.

Mỗi buổi sáng, việc đầu tiên sau khi bố tôi dậy là nấu bữa sáng

cho nó. Nó nhảy xuống khỏi lan can ban công, không gấp không
vội, rảo bước đến, mở mắt to đợi bố gọi nó ăn, thi thoảng khi hứng
chí còn cúi đầu ngửi mùi rau xanh trong giỏ rau với vẻ tao nhã.

Nếu không hưởng thụ bữa ăn no nê, thì trăm phần trăm là nó

tìm chỗ ngủ li bì. Tung tích của nó ở ngay trong tầm mắt chúng
tôi, tìm nó không khó chút nào, chẳng qua là nấp sau bàn trà hoặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.