Làm dân rất ít khi thất thế, chứ đã làm vua thì thật khó tránh khỏi cái họa
thất thế. Vua càng lớn, sự thất thế càng khủng khiếp.
Ông “vua” Mạnh thất thế vào ngày rằm tháng ba năm Tân Mùi (1991),
lúc ấy vào tầm bảy giờ sáng.
Tai họa bắt đầu từ chiếc xe con. Vua ngày xưa đi kiệu và xe tứ mã. Còn
vua bây giờ cưỡi xe Met-xe-đét, Toyota, Peugeot. Vua Mạnh thích một loại
xe tốc độ và dã chiến hơn: U-oát.
Ông vua nào cũng có rất lắm chuyện bí mật, nhất là trong vi hành. “Vua”
Mạnh cũng thế. Những chuyến vi hành ban đêm của anh quả thật không nên
để cho một ai biết, ngoài chính anh. Thế là Mạnh bèn mày mò tự học lái xe.
Một đêm xuân rạo rực. Mạnh đánh xe đi đâu đó và mãi sáng hôm sau
mới trở về. Xe đang bon tốc độ 70 km/giờ thì một em bé từ ngõ phố chạy
vụt ra. Tay lái của Mạnh nhoằng sang trái. Chiếc U-oát đâm sầm vào một
quán phở sáng làm bốn người chết và mười người bị thương nặng. “Vua”
Mạnh sợ mất vía, bỏ xe chạy trốn biệt tăm. Để một mình The giơ đầu chịu
báng. Đô la, vàng, bạc dốc ra hết. Cả tòa biệt thự lộng lẫy cùng bao đồ gia
đình đắt tiền cũng lần lượt đội nón ra đi. Chăm sóc, đền bù cho những
người bị thương, bồi thường cho thân nhân những người thiệt mạng, chạy
vạy để chồng không phải vào tù. Những việc ấy tiêu hết cả một núi tiền.
Khi đã yên ổn mọi bề, ông chồng quý hóa của The mới lò dò trở về, mặt
hốc hác, đen nhẻm như con quỷ đói.
Vốn hết, cơ nghiệp không còn, giờ sống bằng gì? The dựng lều, mở quán
cơm bình dân. Quán của The rặt những món quê: cá rô rán, canh cua, dưa
chua, rau sống và một món đặc sắc ít ai có: cà tiến. Nhờ The nấu khéo, làm
khéo, lại bán rẻ nên quán lúc nào cũng đông nghịt khách. Và, The đang
từng bước gây dựng lại cơ nghiệp.
Khi tôi viết bài này, The đã xây dựng được ngôi nhà mới xinh xắn, mới
sắm xe máy, ti vi màu, tủ lạnh.
Tôi ngồi vào bàn ăn và gọi món cà tiến. The thoăn thoắt thái cà, trao cho
tôi. Tôi ăn thật chậm từng miếng cà màu hổ phách, trong như thạch, ngọt,