NGHỀ BUÔN MỒ HÔI NƯỚC MẮT NỤ CƯỜI - Trang 58

- Nếu như em không vội lắm, xin mời quá bộ sang nhà anh – Hắn hót líu

lo, điệu đà, mồm dẻo quẹo.

- Cám ơn! Em rất bận. Để khi khác.

Trả nợ

Cái mà hắn nhìn thấy đầu tiên trên giường của hắn là một gói nhỏ và một

lá thư. Cái gói bé bằng lòng bàn tay, bọc bằng một chiếc khăn mùi xoa
ngoại, buộc rất kỹ bằng dây ni lon. Lá thư bỏ ngỏ, đặt trên một cái gói,
ngoài bì đề:

“Kính gửi anh Hoàng Kim Đấu”.

Cảm giác đầu tiên của hắn là sợ. Hắn sợ đến toát mồ hôi. Ai đã đột nhập

vào nhà hắn và đột nhập bằng cách nào? Không còn tin ở mắt mình nữa,
hắn rón rén đi đẩy thử các cánh cửa – tất cả vẫn chốt nguyên xi, chật cứng,
trừ cửa trước do chính hắn vừa mở. Hắn đứng im một lúc lâu cạnh giường
rồi thò tay khẽ nhón lấy bức thư, cố không động đậy gì tới cái gói phía
dưới.

“Anh Đấu kính mến!

Trước hết mong anh hãy tha lỗi cho em về mọi sự đường đột.

Tác giả lá thư này là một người con gái từng xa quê suốt mười ba năm

đằng đẵng. Thời gian có thể đẩy lùi, xóa nhòa nhiều thứ nhưng nỗi nhớ quê
hương thì ngược lại, sâu đậm hơn, da diết hơn.

Giờ đang là tháng ba, hẳn cây gạo đàu làng ta đã đỏ bừng những tầng

hoa và chiều chiều, lũ trẻ chăn trâu đánh trâu từ ngoài đồng về ùa xuống
bến sông trong xanh tắm mát, bơi lội ào ào như đàn vịt.

Đêm, đom đóm bay đầy ngõ xóm. Chẳng hiểu bọn trẻ bây giờ còn bắt

đom đóm bỏ vào ống đu đủ chơi như anh em mình ngày xưa?

Giờ thì anh nhận ra em là ai rồi chứ? Em là Huyền đây, con bé Huyền

ngày xưa của anh đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.