NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 119

“Không có say…….. Không có say…. Cậu xem, tớ biết cậu là Nguyệt

Lượng, cậu là Tống Nhiên, cậu là Thiến Thiến……” Lí Nam vươn tay lần
lượt chỉ ba người kia.

“Chị hai! Tất nhiên là chị biết chúng em rồi, cái đó không phải gọi là

uống rượu, cái đó gọi là ngu ngốc.” Vương Thiến Thiến khẽ lắc đầu, xem ra
Lí Nam quả thật đã say.

“Vương Thiến Thiến! Cậu dám mắng tớ…..” Lí Nam cau mày, liếc mắt

trừng Vương Thiến Thiến một cái.

“Không phải chỉ là một tên con trai sao? Có đáng không?” Vương Thiến

Thiến tức giận gào lên những lời này. Vì cùng một tên con trai mới quen
không bao lâu mà Lí Nam say thành như vậy, học tỷ cũng vì một tên con
trai đã chia tay mà đau buồn, không phải chỉ là một tên con trai sao? Có
đáng phải như vậy hay không? Nếu chỉ là một tên luôn làm con gái đau
lòng, vậy hắn có giá trị gì chứ? Lại vì sao phải vì hắn mà đau lòng?

Sau khi Vương Thiến Thiến mắng ra những lời này, Lí Nam đột nhiên

ngưng giãy dụa, đặt mông ngồi lên mặt đất, mặc cho Nguyệt Lượng kéo
như thế nào cậu ấy cũng không chịu đứng lên. Cậu ấy ngồi trên tuyết, cố
sức lau nước mắt, không nói lời nào.

Vương Thiến Thiến cũng ngồi xổm xuống, giúp cậu ấy lau nước mắt

nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc, mặt sẽ bị đông cứng hết, về nhà, được không?”

Lí Nam khóc gật đầu.

Vương Thiến Thiến lại hỏi, “Có thể đứng lên không?” Nhìn thấy bộ

dáng nghiêng ngả của cậu ấy, Vương Thiến Thiến xoay người lại, cõng Lí
Nam lên dưới sự trợ giúp của Nguyệt Lượng và Tống Nhiên.

Không đi được mấy bước, gọi được xe taxi, sau đó đưa Lí Nam về nhà,

sau khi xuống xe Vương Thiến Thiến lại cõng Lí Nam mãi đến khi tới nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.