“Học tỷ?” Người kia lại đến gần một chút, âm thanh vẫn ngọt trước sau
như một.
Hướng Nghiên hơi hơi nghiêng đầu, “Đang ngắm hoa.”
“Có cái gì đẹp. Khắp đường phố đều như vậy.”
Hướng Nghiên khẽ cười: “Em từ nhỏ đã lớn lên ở đây, đương nhiên
không thấy gì lạ, chính là từ sau khi chị đến thành phố này mới nhìn thấy
hoa đinh hương màu trắng.” Nói xong, lại đưa tay ra vuốt lên cánh hoa, cảm
nhận xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi.
“Vậy chị có từng nghe qua một truyền thuyết không? Về hoa đinh
hương đó?”
“Sao?”
“Truyền thuyết hoa đinh hương đều chỉ có bốn cánh hoa, nếu có thể tìm
được một bông hoa đinh hương năm cánh, nhất định sẽ gặp được tình yêu
tốt đẹp. Lúc nhỏ em từng vì những lời này tìm kiếm một thời gian thật dài,
đáng tiếc là vẫn chưa từng nhìn thấy.”
“Em không phải là đến đùa chị phải không?” Hướng Nghiên đưa lên
một bông hoa cho Vương Thiến Thiến xem. Trong bốn cánh hoa đang bao
bọc, có một cánh hoa còn nhỏ, cánh hoa thứ năm đang cố gắng, kêu ngạo
vươn lên.
Vương Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên: “Học tỷ! Chị thực sự tìm được
rồi! Thật sự có một truyền thuyết như vậy, là thật!” Sau đó cô hái bông hoa
kia xuống, đưa vào tay Hướng Nghiên, cười nói: “Học tỷ, có một tình yêu
tốt đẹp nha.”
Hướng Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, tình yêu tốt đẹp à? “Đáng tiếc, hoa
kỳ quá ngắn, còn chưa kịp làm cho nhiều người thưởng thức vẻ đẹp của nó