NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 171

thì đã héo tàn.”

Vương Thiến Thiến sửng sốt, nghĩ một chút nói: “Nhưng mà, chỉ cần có

người nhớ nó xinh đẹp, là đủ rồi, không phải sao?”

Gió nhẹ thổi qua, những lọn tóc dài của học tỷ nhẹ nhàng bay lên,

Vương Thiến Thiến muốn vươn tay chạm vào, muốn nhẹ nhàng ôm chị ấy
vào ngực, nhưng mà, cũng chỉ là muốn mà thôi. Chuyện Vương Thiến
Thiến có thể làm, chính là đứng ở một bên như thế này, mê mẩn nhìn sườn
mặt của chị ấy. Nhìn chị ấy nhẹ nhàng cười với bông hoa, nhìn động tác chị
ấy khẽ vuốt mái tóc, suy nghĩ vì sao ngay cả sườn mặt thôi cũng làm cho
người ta cảm thấy chói mắt?

.

.

.

Hướng Nghiên vẫn suy nghĩ câu truyện hoa đinh hương năm cánh đó, là

do Vương Thiến Thiến thuận miệng lừa mình. Cho nên trong vườn trường
lại nhìn thấy hoa đinh hương, cô tò mò nhìn, quả nhiên, vài ngày trôi qua,
đều không có thấy qua bông hoa có năm cánh.

“Hướng Nghiên!”

Nghe thấy có người kêu mình, Hướng Nghiên vội quay đầu lại nhìn, thì

ra là bạn học năm ngoái cùng nhau diễn kịch trên sân khấu Lục Khải, Lục
Khải khoa tài chính.

“Cái này cho cậu.” Lục Khải nói xong nhét vào tay cô vật gì đó, “Nhất

định phải tới nha!” Nói xong bỏ chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.