NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 173

Nhưng mà Lục Khải vẫn rất cố chấp: “Từ năm ngoái tôi bắt đầu thích

cậu, nhưng mà bởi vì cậu rất vĩ đại, cho nên tôi vẫn không dám thổ lộ với
cậu, chỉ là, sang năm sẽ tốt nghiệp, tôi sợ mình sẽ hối hận.”

“Cậu cũng biết sắp tốt nghiệp, vậy còn làm chuyện như vậy để làm gì?

Dù sao kết quả vẫn là giống nhau.”

“Phải, chúng ta vẫn chưa hiểu biết, nhưng cậu cũng nên cho tôi cơ hội

hiểu biết cậu có phải không? Hơn nữa, có một số chuyện mặc dù đã sớm
biết kết quả, không phải cũng có rất nhiều người bất kể hậu quả để làm sao?
Có lẽ sẽ không chừng sẽ làm thay đổi kết quả?”

“Học kỳ này mình bận rộn nhiều việc, học kỳ sau càng bận, hơn nữa,

mình thực sự cảm thấy được chúng ta thích hợp làm bạn học hơn.”

“Tôi….” Cậu ta có chút mất mát, lại vẫn không cam lòng, “Vậy nếu như

bạn học mời cậu đi ra ngoài ăn cơm, cậu có đồng ý không?”

Hướng Nghiên mỉm cười, “Bạn học thôi, xem tâm tình đã.” Nói xong

xoay người rời khỏi, cũng không nhìn biểu tình của cậu ta, cậu ta là là
người sống tương đối nội tâm, lúc trước cùng hợp tác đã biết, vừa rồi cậu ấy
nói ra những lời đó, hẳn cũng đã do dự lâu mới có dũng khí nói. Hướng
Nghiên không đành lòng tổn thương cậu ta, cho dù là cảnh tượng thổ lộ
cùng lời thoại đều không khác gì những lần cô nghe qua trong quá khứ,
nhưng mà lúc này đây, cô không có tiết kiệm vẻ mặt tươi cười.

Không biết vì sao, hình như trong cuộc sống gần đây, có rất nhiều nhân

tố khiến cô mỉm cười. Ví dụ như… một tiếng “Học tỷ” ngọt ngào kia, thời
điểm nghe thấy luôn làm cho cô không tự chủ được mà cong khóe miệng
lên.

.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.