NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 21

Lúc này đây, bạn Vương Thiến Thiến chú ý nhớ kĩ vị trí các tòa nhà dạy

học, vị trí của thư viện, phòng tự học, phòng âm nhạc… Bởi vì những nơi
này trong tương lai có thể trở thành địa điểm hẹn hò.

Xa xa, thấy có người đang chăn cừu trên bãi cỏ. Vương Thiến Thiến

kinh ngạc kêu lên: “Học tỷ! Sao trong trường chúng ta lại có người đang
chăn cừu? Ông kia là ai?”

“Cô nhóc này…. Đó là giáo sư Hàn nổi tiếng của trường chúng ta đó,

hơn nữa đó cũng không phải là con cừu bình thường, đó là cừu nhân bản vô
tính.”

“Sao?” Trương Thiên Nhất cũng rất kinh ngạc, sớm nghe nói kỹ thuật

nhân bản vô tính của trường này rất vượt trội, nhưng thật đúng là lần đầu
thấy cừu nhân bản vô tính sống sờ sờ trước mặt nha.

Đi đến gần, Hướng Nghiên cười chào hỏi với ông, “Chào giáo sư Hàn.”

Vương Thiến Thiến và Trương Thiên Nhất cũng kính cẩn theo sau kêu:

“Chào giáo sư Hàn.”

Giáo sư làm tư thế “suỵt”, lại chỉ con cừu kia nhỏ giọng nói: “Khẽ một

chút, tâm trạng hôm nay của nó không được tốt lắm.”

Quả nhiên, con cừu dễ thương kia không ăn cỏ, chỉ đi tản bộ lòng vòng

trên cỏ.

Ba người thấy mới lạ cùng cười khẽ một tiếng.

Ánh mặt trời rơi trên gương mặt của tuổi trẻ, nụ cười kia thực tươi đẹp.

.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.