“Em đi chết đi, ngay cả đến giọng nói của chị cũng nghe không ra, chị
đang đi đến kí túc xá của bọn em đó, em mau ra nhìn xem đi.”
“Không nói là ai thì tôi sẽ không đi xuống đâu.”
“Trời đất, tên chết tiệt này! Chị là Triệu Tư Hàm, em mau lăn xuống đây
ngay!”
“A? Là chị à….. đợi đã…….”
Vương Thiến Thiến tắt điện thoại đi thay quần áo, đợi cô xuống dưới
lầu, Triệu Tư Hàm đã sớm đứng ở đấy.
Dưới tán cây bạch dương trước cửa kia, có một bóng người mảnh khảnh
đứng đó, cặp kính râm to đùng đã che gần hết khuôn mặt, mái tóc xoăn thật
dài xõa đến thắt lưng, áo thun cổ chữ V khoét sâu, áo khoác ngắn, quần
jean, giày Martin, chỉ cần dựa vào sườn mặt đó, dáng người đó, Vương
Thiến Thiến liếc mắt một cái đã nhận ra là Triệu Tư Hàm.
Bước vài bước đến trước mặt Triệu Tư Hàm, Vương Thiến Thiến qua
loa chào hỏi một câu: “Chị Tư Hàm, chị đã đến rồi.”
“Sao em thấy chị đến lại không vui chút nào hết vậy? Sao thế?”
Vương Thiến Thiến ngẩng đầu lên, giống như mọi khi, nói: “Không có
gì, em không phải vừa mới thức dậy sao? Sao chị lại muốn đến trường học
của bọn em vậy?”
“Vốn định tìm em với Nguyệt Lượng cùng nhau đi ăn cơm trưa, chị rất
nhớ thịt bò ở căn tin trường bọn em làm.” Triệu Tư Hàm cảm thán, cảm
thán xong nói tiếp: “Nhưng mà Nguyệt Lượng nói nó không ở trường, cho
nên đành phải tới tìm em.”
“À, vậy đi thôi, em dẫn chị đi.”