NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 320

Vương Thiến Thiến lắc đầu, trẻ con bây giờ…… có chỗ nào giống như

các cô lúc nhỏ chứ, người lớn kể truyện sao là vậy, nói là mẹ kế của công
chúa bạch tuyết vì ghen tị vẻ đẹp của nàng mà hại nàng, liền cảm thấy mẹ
kế là người xấu, khi đó sao lại không nghĩ tới, thật ra là mẹ kế yêu công
chúa bạch tuyết, cho nên mới không cho nàng ấy ở bên hoàng tử chứ?

Vương Thiến Thiến còn đang miên man suy nghĩ, chợt nghe được một

tiếng cười quen thuộc từ sau lưng truyền đến. Cô vội quay đầu lại, “Học
tỷ…….. chị quay lại khi nào?”

Hướng Nghiên liếc mắt nhìn tòa thành đã bị sụp đổ trên mặt đất kia nói:

“Ngay lúc em nói có hai cô công chúa nhỏ sống trong tòa thành.”

Đón lấy gió biển mát mẻ, lẳng lặng nghe tiếng sóng biển rì rào. Hai

người, đứng ở bờ biển như vậy, yên lặng nhìn chăm chú đối phương, không
nói một câu. Người trên bãi biển càng ngày càng ít, tòa thành dưới chân
cũng bị nước biển đánh vào không còn nhận ra được. Vương Thiến Thiến
nhìn Hướng Nghiên, nhìn như vậy, đột nhiên lại rơi nước mắt, ngay cả
chính cô cũng bị hoảng sợ.

“Học tỷ……” Cô nhẹ giọng nói, gió lặng lẽ thổi qua, tựa như muốn thổi

tan đi những lời này.

“Ừm?” Chị ấy nhẹ giọng đáp, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt của cô,

giống như đang mong đợi điều gì.

Vương Thiến Thiến vừa hơi cúi đầu, một giọt nước mắt rơi xuống trên

nền cát “Học tỷ……”

“Ừm?” Hướng Nghiên bước về phía trước từng bước, muốn gom lại

những lời đã bị gió thổi tan đi.

“Em đã cho là em làm nhiều chuyện như vậy, chị nhất định sẽ bị em làm

cho cảm động, em đã cho là chỉ cần em thật lòng thích, là có thể cảm động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.