NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 332

Vương Thiến Thiến vốn đang đi về phía trước, vừa nghe Hướng Nghiên

nói như vậy, lập tức xoay người trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Ai kêu chị
thích chứ?” Sau đó đưa tay ra, chờ Hướng Nghiên đưa tay qua, giống như
một buổi chiều rất lâu trước đây, Hướng Nghiên đứng dưới bậc thang chờ
cô. Nhưng mà lần này, đổi lại cô đứng phía dưới, mà Hướng Nghiên cũng
không bị ngã, bàn tay nắm chặt lấy tay của cô.

Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa thu này, nụ cười đầy ắp trên gương

mặt, lưu lại một bóng dáng tươi sáng rực rỡ trên đường.

Cứ như vậy, hai người ở bờ biển vui vẻ trải qua năm ngày bốn đêm. Chỉ

là chuyến du lịch năm ngày bốn đêm, lại để lại một kỷ niệm mãi mãi không
thể xóa đi.

Trong khoảng thời gian này bọn Nguyệt Lượng và Trương Thiên Nhất

vẫn gửi tin nhắn cho Vương Thiến Thiến, cô trước sau vẫn nhịn không nói
chuyện của mình và Hướng Nghiên. Vì thế mấy người kia cũng rất lấy làm
khó hiểu, một mình cô ở bờ biển trong khoảng thời gian dài như vậy để làm
gì?

Một ngày trước khi trở về, Trương Thiên Nhất lại gửi tin nhắn đến nói:

Tớ gặp được học tỷ Triệu Đình ở căn tin, chị ấy nói học tỷ Hướng Nghiên
cũng mất tích mấy ngày, tính toán thời gian, chẳng lẽ các cậu………

Vương Thiến Thiến trả lời: Vậy sao? Ừ, ngày mai tớ trở về.

Trương Thiên Nhất cũng không hỏi nữa.

Giữa trưa ngày hôm sau Trương Thiên Nhất đến ga đón, thấy Vương

Thiến Thiến và Hướng Nghiên tay nắm tay xuất hiện trước mặt mình, cười
cười hiểu ra, cũng không nói gì, chỉ giúp các cô xách hành lý đi ra ngoài.

Ánh mặt trời rất ấm áp, trên mặt Vương Thiến Thiến vẫn lộ ra nụ cười,

Trương Thiên Nhất cũng âm thầm cảm thấy tự hào vì hành động lúc trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.