Vương Thiến Thiến bất mãn lầm bầm: “Bất ngờ thì không có, ngược lại
hoảng hốt thì có, mà còn là rất kinh sợ, nếu sáng sớm lúc cậu thức dậy mắt
còn chưa mở hết, thấy một đám…… tóc tai bù xù…… mặc áo ngủ…. ặc,
như ma nữ……. Cậu sẽ không bị hù đến hét lên sao? Cậu còn có tâm trạng
để quan tâm miệng bọn họ nói cái gì à?”
Lí Nam vừa nhìn gương chải đầu vừa nói: “Ai kêu cậu thức dậy bất ngờ
như vậy, không chừa thời gian cho chúng tớ sửa soạn, cậu thức dậy sớm
hơn bình thường một tiếng, cậu còn chờ mong vừa mở cửa ra sẽ có mấy
tiên nữ đứng đó đợi cậu à?”
“Thế ít nhất cũng không nên là ma nữ chứ?” Đối với “tạo hình” của mấy
người này, Vương Thiến Thiến chỉ có thể nghĩ ra từ ma nữ này để hình
dung.
“Aizz, sao lại nhiều yêu cầu như vậy, cậu tưởng bọn tớ thích thức sớm
như vậy lắm sao, còn không phải muốn cậu vui vẻ à.” Nói xong, Nguyệt
Lượng từ phía sau khoác lấy hai vai Vương Thiến Thiến khẽ ấn lại, “Nói đi,
Thọ tinh(1), muốn ăn sáng món gì, tớ kêu Tiểu Tống Tử đi mua.”
“Ừm….. Tớ muốn ăn cháo thịt nạc trứng muối, muốn một cái bánh
trứng, thêm một chén súp hột gà nữa.”
“Thế à, Thọ tinh, bánh sinh nhật muốn bánh trái cây hay là bánh sô-cô-
la đây? Tớ kêu Tiểu Lí Tử đi đặt.”
“Muốn bánh trái cây chung với sô-cô-la luôn.”
“Thế tối nay sắp xếp thế nào? Thọ tinh?”
Vương Thiến Thiến nghe Nguyệt Lượng cứ mở miệng lại một tiếng
“Thọ tinh“, càng nghe càng không được tự nhiên, cô hỏi Nguyệt Lượng:
“Cậu nói thọ là từ thọ nào vậy? Sao tớ nghe có mùi biến chất thế?”