NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 387

“Thật. Không phải cậu hỏi một câu à? Câu sau đó tớ không trả lời, cậu

mau xuống nhanh đi.”

“Hứ! Chán chết.” Lí Nam ngượng ngùng quay trở về giường của mình.

Sau khi tắt đèn, Vương Thiến Thiến mơ một giấc mơ. Thay vì nói là

giấc mơ, chi bằng nói là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ lần lượt tái
hiện lại trong đầu giống như một bộ phim. Bắt đầu là lúc cô mơ thấy ngoéo
tay với Hướng Nghiên giao hẹn hát chúc mừng sinh nhật cho cô, nhìn thấy
hai ngón tay quấn lại cùng nhau, vui vẻ đến cười ra tiếng. Tiếp đó mơ thấy
Hướng Nghiên nói “Chị vẫn luôn hy vọng có một người em gái giống như
em vậy………”, lại nhìn thấy mình ngồi một mình cô đơn ở bờ sông ném
từng viên từng viên sô-cô-la xuống sông, đau lòng vì mình mà khóc lên
tiếng. Nhưng kế tiếp, mơ thấy mình thổ lộ thành công với Hướng Nghiên,
những ngày ngọt ngào của hai người làm cho cô lại cười. Nhưng lại nhớ
đến Hướng Nghiên nói “Chờ chị thi cao học xong rồi nói sau” lại là một
tiếng thở dài.

Ban đêm thực yên tĩnh, trên một chiếc giường trong phòng ngủ 407 đột

nhiên truyền ra vài tiếng cười, lát sau tiếng cười lại từ từ chuyển thành tiếng
khóc. Tiếp theo lại là tiếng cười, cuối cùng biến thành tiếng thở dài thườn
thượt.

Những người trên ba chiếc giường còn lại, đều không ngoại lệ rúc đầu

vào trong chăn, cuộn thành hình con tôm.

.

.

.

Hình như lễ giáng sinh mỗi năm đều có tuyết rơi, không phải là tuyết

lớn bay lả tả, mà là những bông tuyết li ti rơi xuống như bay múa. Giống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.