NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 388

như bông liễu của mùa xuân, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại không khó
chịu như bông liễu, những bông tuyết này rơi xuống đầu ngón tay lập tức
tan mất.

Lúc ăn cơm trưa ở căn tin, Trương Thiên Nhất cầm một quả táo đưa cho

Vương Thiến Thiến, dùng giấy gói bao lại quả táo, một màu đỏ au, vừa
nhìn đã muốn ăn ngay một miếng. Mỗi năm hễ đến lúc này, các siêu thị và
sạp hoa quả đều bán loại quả bình an này (1), thật ra cũng chỉ là một quả táo
bình thường, đơn giản là vào ngày đặc biệt như thế này, thêm một lớp giấy
gói, liền tăng lên một cấp bậc, giá bán cũng theo đó mà tăng vọt. Sinh viên
không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, làm gì lại đi bận tâm mấy thứ đó,
đều đi mua như phong trào, dường như đã trở thành một thứ trào lưu.

Vương Thiến Thiến cầm quả táo nhìn Trương Thiên Nhất nửa ngày, mới

hỏi: “Tặng tớ cái này để làm gì?”

“Không phải tặng cho cậu.”

“Hử?”

Trương Thiên Nhất khẽ cười, “Tớ biết ngay cậu chắc chắn sẽ không học

được lãng mạn giống như người ta, nhất định sẽ không đi mua, cho nên tớ
mua giúp cậu, không phải muốn tặng cho cậu, mà là để cậu tặng người
khác.”

Vương Thiến Thiến nghe xong, mới bừng tỉnh, vỗ vỗ bả vai Trương

Thiên Nhất nói: “Anh em tốt! À! Không đúng, chị em tốt!”

Trương Thiên Nhất đang nghe được câu “Anh em tốt” cười tươi rói,

nhưng lại nghe được câu dư thừa phía sau nụ cười liền vụt tắt, quay đầu liếc
Vương Thiến Thiến một cái: “Cút đi chỗ khác…….”

Lát sau thấy Hướng Nghiên và Triệu Đình đến ăn cơm, Trương Thiên

Nhất vội ra hiệu cho Vương Thiến Thiến: “Tới rồi, mau lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.