NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 413

“Vậy em đi với chị, xuống xe chị sẽ đem em đi bán.”

“Vậy chị đừng bao giờ bán bằng cân, lỗ chắc.”

“Được rồi, đừng lắm lời nữa, lát nữa chị gửi tin nhắn cho em.”

“Vậy nhé.” Vương Thiến Thiến lưu luyến không rời xuống xe, lại đứng

bên ngoài cửa sổ xe nhìn Hướng Nghiên. Nhìn thấy Hướng Nghiên vẫn
luôn cúi đầu, không biết đang làm gì.

Đoàn tàu sắp lăn bánh, Hướng Nghiên xoay đầu qua liếc mắt nhìn ra

ngoài cửa sổ, thấy Vương Thiến Thiến đang mở to mắt nhìn mình, sau đó
mỉm cười nhìn cô phất phất tay.

Nhìn bóng xe lửa càng lúc càng xa, Vương Thiến Thiến cúi thấp đầu,

xoay người đi về hướng cổng nhà ga. Đột nhiên cảm giác vô cùng mất mát,
tuy rằng biết Hướng Nghiên không phải một đi không trở lại, mặc dù biết
không đến một tháng nữa Hướng Nghiên sẽ quay về, nhưng mà, một khi
Hướng Nghiên rời khỏi thành phố này, đột nhiên Vương Thiến Thiến lại
không biết nên làm gì.

Định gửi tin nhắn hẹn Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng đi ra ăn

cơm, mới vừa mở khóa bàn phím, liền thấy được thông báo có tin nhắn
chưa đọc, mở ra nhìn thấy, là Hướng Nghiên gửi trước khi xe chạy, chị ấy
nói: Trên đường trở về cần thận đừng té ngã nha.

Vương Thiến Thiến trong lòng ấm áp, ngay cả đi bộ cũng giống như đạp

lên mây, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa đã muốn ngã sấp xuống,
may mà bên cạnh có một cây cột cho cô vịn vào. Nhưng mà cái trượt chân
này, làm cho toàn thân đổ mồ hôi. Vừa lau mồ hôi, vừa nghĩ tới hành động
dịu dàng vừa rồi của Hướng Nghiên. Sao Hướng Nghiên vừa mới đi, đã bắt
đầu nhớ rồi?

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.