chuyện, cho đến cuộc điện thoại đột nhiên gián đoạn. Lại đến thời gian
mạng bị tắc nghẽn.
Vương Thiến Thiến đứng trước cửa sổ, nhìn phía phương xa, con ngươi
đen nhánh bị pháo hoa thắp sáng. Cô thở dài, yên lặng nói với không khí:
“Học tỷ, em rất nhớ chị.”
Mùng một tết lại là đến nhà bác hai, mỗi lần gia đình tụ họp, luôn luôn
có người nói đùa kêu Vương Thiến Thiến gọi Trương Thiên Nhất tới, mỗi
lần Vương Thiến Thiến đều đùn đẩy nói cậu ta ngại. Chị họ nói: “Thời gian
cũng lâu như vậy rồi, sao cậu ta còn ngại ngùng? Giống như con gái thế.”
Chị họ là cảnh sát, nói chuyện luôn thẳng thắn như thế.
Lúc này cha Vương Thiến Thiến không hài lòng, ông nói: “Mấy người
gấp cái gì, tôi là cha mà còn chưa gặp nữa là.”
Mẹ của Vương Thiến Thiến cũng chen lời: “Tôi cũng chỉ gặp thằng bé
kia mấy lần lúc chúng nó học trung học, lên đại học cũng chưa gặp lần
nào.”
Anh họ cũng ồn ào theo, “Đứa con rể này cũng tệ quá.”
“Con rể gì chứ……….. Em cũng chưa nói muốn kết hôn với cậu
ta………”
Chị dâu đi ra giảng hòa nói: “Mọi người đừng nói Thiến Thiến, ý của
Thiến Thiến là muốn thử thách cậu ta nữa, thử thách xong rồi cảm thấy có
thể phát triển trở thành đối tượng kết hôn thì sẽ dẫn về cho chúng ta xem.”
“A, đúng, ý em chính là như vậy, chính là ý này.” Vương Thiến Thiến
cũng phụ họa theo lời của chị dâu.
Người nhà lại cười đùa vài câu mới tạm thời buông tha cho cô. Nhưng
đang ăn cơm, điện thoại lại reo lên, cô đứng lên định đi nghe điện thoại, anh