Vương Vĩ cười gượng hai tiếng, “Đó đều là do ban phát thanh các em
sắp xếp.”
Vương Thiến Thiến rót bia cho Vương Vĩ, “Em đây chính là làm khảo
sát trong trường, sao lại là sắp xếp?”
Vương Vĩ liếc nhìn cô một cái, “Được rồi Vương Thiến Thiến, người
khác anh không biết, chứ em là anh rất rõ ràng, đừng trêu anh nữa, có
chuyện gì cứ nói đi.”
Năm đó Vương Thiến Thiến kia mở miệng, thật sự là trên lừa dối giáo
viên hiệu trưởng, dưới lừa dối bạn học cùng lao công, cả một trường không
ai muốn dây vào vào cô ấy, lại không ai không thích cô ấy.
“Cái này….” Vương Thiến Thiến cười ngượng ngùng, “Chính là…
chuyện vào hội sinh viên…”
Trương Thiên Nhất cũng mở miệng, “Anh, anh giúp Thiến Thiến đi.”
Vương Vĩ uống một ngụm rượu, thấy hai người kia đều đang sốt ruột
nhìn mình, không khỏi cười ra tiếng: “Anh còn tưởng là chuyện gì lớn?
Khách sáo thế, muốn vào ban nào? Anh tìm người cho em.”
Vương Thiến Thiến rót rượu đầy cho anh ấy, “Chính là ban kiểm tra kỷ
luật của các anh.”
“À. Không thành vấn đề, em trở về viết một lá thư, hai ngày sau lại
phỏng vấn.”
“Thật? Cám ơn anh, anh thật sự là anh trai tốt của em. Anh xem, hai
chúng ta đều họ Vương, một nhà đó. Anh trai, lại đây, em kính anh.”
Vương Vĩ chạm cốc với cô, đột nhiên có loại dự cảm bất hảo…..
.