khỏi bàn tay đó……………
“Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên.” Triệu Đình chậm rãi tiến lại gần cô,
nựng mặt, sau đó nói: “Lại một kỳ nghỉ không gặp, vô cùng nhớ nhung
nha.”
Vương Thiến Thiến vẻ mặt ai oán, có Triệu Đình này vướng chân vướng
tay ở đây, xem ra ở trường học mình không có cách nào “báo thù” rồi.
.
.
.
Từ lúc Lí Nam có bạn trai, ngoại trừ lúc lên lớp và ngủ thì rất ít khi nhìn
đến bóng dáng của cậu ấy. Tống Nhiên vẫn còn đang nỗ lực vì mục tiêu to
lớn của mình. Nguyệt Lượng khuyên cậu ấy: “Đừng có suốt ngày chỉ biết
học, lúc này nên mặc sức mà yêu đương, mặc sức mà chơi bời đi!”
Tống Nhiên theo thói quen làm động tác đẩy mắt kính, tuy rằng cậu ấy
đã sớm đổi kính, nhưng thói quen nhiều năm như vậy không phải nói sửa
thì có thể sửa được, cậu ấy thường đẩy mắt kính giống như vậy, sau đó mới
phát hiện mình sớm đã đeo kính sát tròng. Cậu ấy không đồng ý lắm với
cách nghĩ của Nguyệt Lượng, cậu ấy nói: “Bây giờ tớ nỗ lực học tập, chính
là để có thể phát triển tốt cho tương lai, mới có thể đi yêu đương đi chơi bời
chứ.”
Vương Thiến Thiến nói: “Cũng không thể nói như vậy, sau này đi làm
công việc rất nhiều, đến lúc đó cậu cũng không có thời gian và tinh thần đi
chơi.”
Tống Nhiên nghĩ một lát nói: “Đi làm này nọ, với tớ mà nói còn rất xa
xôi, tớ cảm thấy cần phải thừa lúc còn trẻ học thêm vài thứ mới tốt, chẳng