NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 500

“Có ý gì?”

“Bình thường cậu và Lục Khải không hát à? Bài hát hai chữ kia.” Vẻ

mặt của Vương Thiến Thiến đầy nghi ngờ.

“Cậu nói là…….. Cái đó………” Cậu nghiêng về phía trước, nhỏ giọng

nói: “Cậu nói chính là bản hòa tấu ư a?”

Vương Thiến Thiến bỗng nhiên bừng tỉnh, “Thì ra bài hát này, lại thịnh

hành như vậy nha?”

Trương Thiên Nhất chậm rãi dựa lưng trở về ghế, “Thật ra…… cổ họng

của tớ, cũng là vì cái đó…….. Tớ sợ cậu chọc tớ, cho nên ngại nói.”

“Có cái gì chọc chứ, hai chúng ta bây giờ là đồng bệnh tương liên(1), ai

cười ai chứ.”

“Ừ, hai chúng ta bây giờ là thụ thụ tương thân.” (2)

“Xì! Đừng dùng thành ngữ bậy bạ! Mà nói, chẳng qua tớ chỉ ngẫu nhiên

thụ một lần, cậu mới là vạn năm thụ vạn năm thụ!”

Trương Thiên Nhất liếc nhìn cô khinh thường, cười nhạo một tiếng,

“Hừ, cậu cũng đừng cười ai, cứ vòng vo như vậy, hai chúng ta ai chẳng biết
ai chứ?”

“Không được, chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, nhất định phải

chủ động bảo vệ địa vị gia đình của mình, tìm một thời cơ, phá vây phản
công.” Bàn tay đang xoa eo của Vương Thiến Thiến vô thức gia tăng sức
lực, làm ình đau đớn một trận.

“Đi gọi gì ăn đi, ăn no rồi cùng nhau nghĩ đối sách.”

Những việc như nghĩ đối sách này nọ như vậy, đương nhiên không phải

là hai người cùng ăn gì đó thì sẽ nghĩ ra được, bởi vì không đợi bọn họ nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.