NGHE KÌA THỜI GIAN ĐANG HÁT - Trang 512

Vương Thiến Thiến mếu máo nói: “Nếu trước đó em nói cho chị biết,

chị nhất định sẽ không cho em đến, dù sao bây giờ em cũng tới rồi, chắc là
chị sẽ không đuổi em về chứ?” Vương Thiến Thiến thật sợ Hướng Nghiên
lại đập lên trán cô một tấm vé xe lửa, kêu mình quay trở về thành phố
H……….

Kết quả Hướng Nghiên nói: “Mẹ chị kêu tối nay đến nhà của chị ăn

cơm, mẹ chị và cha đi thăm bà con rồi, cho nên buổi sáng hai chúng ta đi
dạo phố đi.”

Đi trên lớp tuyết đọng chồng chất ở bờ kè, nhìn mặt sông đóng băng,

Hướng Nghiên cất giọng nhẹ nhàng nói: “Lúc còn nhỏ chị thường nghĩ, sau
này lớn lên nhất định phải đưa người chị thích đến bờ sông một lần, để cho
anh ấy nhìn thấy nơi chị thích nhất, để cho anh ấy nắm tay của chị cùng đi
dạo ở đây. Nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, thì ra anh ấy lại
không phải là anh ấy, mà là cô ấy………” Nói xong quay đầu nhìn Vương
Thiến Thiến vẫn còn đang chú tâm nghe cô nói, buông bàn tay đang nắm
chặt nhau, đưa tay phủi những bông tuyết ti li trên người Vương Thiến
Thiến, rồi sau đó tiến lên phía trước một bước hôn xuống.

Trong khoảnh khắc cánh môi nhẹ nhàng tiếp xúc, rõ ràng nghe thấy một

tiếng tách, rồi sau đó hai người cùng che miệng cười.

“Hướng Nghiên, rốt cuộc chị yêu em đến thế nào? Ngay cả hôn một chút

cũng cần phải phóng điện như vậy.” Vương Thiến Thiến lại nhẹ nhàng nắm
tay chị ấy.

“Rõ ràng là em phóng điện bậy bạ với chị.”

Vương Thiến Thiến khẽ nhếch môi, ngẩng đầu lên nói: “Lần nữa.”

Hướng Nghiên đẩy cô, “Tránh ra, có người nhìn kìa.” Nói xong kéo tay

cô tiếp tục bước về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.