Nghiên lại càng không dám nhắc tới, chị ấy muốn tìm một cơ hội thích hợp,
bởi vì chuyện công tác đó, chính chị ấy cũng chưa đưa ra được quyết định
cuối cùng, Vương Thiến Thiến đồng ý chờ chị ấy hai năm, nhưng nếu hai
năm biến thành không biết là bao nhiêu năm, Vương Thiến Thiến còn có
thể chờ sao?
Một đêm ấy, hai người đều cất giấu tâm sự, ôm nhau mà ngủ, nhưng đều
cảm thấy cái ôm kia không chân thật, tuy rằng ngực kề ngực, nhưng mà
khoảng cách của trái tim, giống như cách xa một vạn văn ánh sáng.
Vương Thiến Thiến nghĩ tới những lời của Liêu Kiệt, tức giận Liêu Kiệt
dựa vào cái gì mà xen vào chuyện giữa cô và Hướng Nghiên.
Hướng Nghiên nghĩ đến phải trấn an Vương Thiến Thiến thế nào, nghĩ
đến nên mở miệng làm sao mới có thể làm cho Vương Thiến Thiến không
để tâm những lời của Liêu Kiệt.
Đêm, dài như thế. Một người xoay người, một người khác liền lập tức
kề sát ôm phía sau lưng.
.
.
.
Ngày hôm nay, Vương Thiến Thiến ở nhà chờ Hướng Nghiên, Hướng
Nghiên có nói hôm nay phải ăn cơm với khách hàng, trễ một chút mới về
được, cho nên cô ở nhà chờ chị ấy, không có bất luận một lời oán thán nào,
dù sao cô cũng cảm giác được, công việc đối với Hướng Nghiên mà nói quả
thật rất quan trọng.
Lúc 7 giờ, Hướng Nghiên có gọi điện thoại cho cô, nói muốn cố hết sức
để trở về sớm, còn căn dặn cô phải ăn cơm, đừng vì chị ấy không ở đó mà