Hướng Nghiên đột nhiên cảm thấy được Vương Thiến Thiến ở trước
mắt làm ình vô cùng xa lạ, bàn tay run rẩy của chị ấy xoa má phải của
Vương Thiến Thiến, hỏi lại một lần lại một lần: “Vì sao?”
Vương Thiến Thiến đành phải quay đầu đi nói: “Không có vì sao, cứ
như vậy đi, chị đừng khóc, em không muốn thấy chị khóc, em phiền.”
“Vương Thiến Thiến………” Giọng điệu của Hướng Nghiên, sớm từ
phẫn nộ chuyển sang cầu xin, “Thiến Thiến……….. Đừng như vậy được
không?” Đây là lần đầu tiên, Hướng Nghiên dùng thái độ như vậy đối với
cô.
Trong lòng Vương Thiến Thiến vẫn như luôn căng như dây đàn, sắp
phải đứt. Cô không biết giây tiếp theo, cô có phải là sẽ kiếm củi ba năm
thiêu một giờ hay không. Vì vậy cô không để ình có cơ hội hối hận, dùng
sức đẩy Hướng Nghiên ra nói: “Vậy chị tiếp tục ở đây khóc đi, em đi đây.”
Hướng Nghiên bị cô đẩy như vậy, ngã lăn trên mặt đất, cô đi ngang
người chị ấy, nhắm mắt lại cố nhịn không nhìn tới, chỉ là trong khoảnh khắc
đi ngang qua, cô lại nhớ đến lần đầu gặp, khuôn mặt tươi cười đó của
Hướng Nghiên. Hiện tại, trên khuôn mặt ấy, tràn ngập nước mắt. Cô biết lần
này đi có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại, nhưng vẫn nhẫn tâm không
dám cúi đầu. Trong tay nắm lấy chiếc nhẫn Hướng Nghiên tặng cô, siết chặt
tạo ra một dấu tròn ửng đỏ.
Mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng, Vương Thiến Thiến cả trú mưa
cũng không thèm, ngửa đầu đi về phía trước, cô nghĩ đến, cơn mưa này quá
lớn rồi, rơi cả vào trong mắt cô. Không biết là ai cảm động ai.
Lúc Vương Thiến Thiến đi quên đóng cửa, Hướng Nghiên ngồi bệt dưới
đất, trơ mắt nhìn người nọ biến mất trước mắt, lại không biết phải nói như
thế nào để giữ cô ấy lại, chị ấy rất hận tính cách đáng chết này của mình, rõ
ràng là không đành lòng như vậy, rõ ràng là không buông xuống được như