Nam, nếu là con trai, nhất định là rất điển trai, cô nghĩ như vậy, vì thế hỏi Lí
Nam: “Cậu chắc chắn là con gái?”
“Nói nhảm!” Lí Nam nằm trên giường gặm táo.
Vương Thiến Thiến thừa dịp mẹ Lí Nam đi ra ngoài, lén mở tã đứa bé
nhìn nhìn, ồ, quả thực là con gái.
Không đợi cô tiếp tục phát biểu câu gì, Tống Nhiên mở miệng phê bình
cô trước: “Trẻ con cũng có nhân quyền, sao cậu có thể như vậy? Không
được nó cho phép đã nhìn lén cơ thể nó, cái đó và hành vi của lưu manh có
gì khác nhau?”
Vương Thiến Thiến đặt đứa bé kia lại trên giường, quay đầu lại nói với
Tống Nhiên: “Cô giáo Tống, tốt xấu gì tớ cũng là dì của nó, nhìn một chút
thì có sao đâu? Mà nói, cũng không phải là tớ nhìn lén, rõ ràng là nhìn một
cách quang minh chính đại, không phải cậu cũng nhìn sao?” Thấy Tống
Nhiên bị cô nói đến á khẩu, cô lại nói tiếp với Lí Nam: “Con bé của cậu sau
này lớn lên chắc chắn là một T đẹp trai, đến lúc đó chắc phải làm cho nhiều
cô gái đau lòng nha…….”
Lí Nam nghe xong, vội để quả táo trong tay xuống, ôm con vào trong
ngực, “Sau này tớ phải để cho con bé nhà tớ cách xa cậu một chút……”
Người khác sinh con, nằm mười ngày nửa tháng cũng tính là lâu rồi, Lí
Nam này, hơn một tháng, vẫn còn nằm trên giường.
Tống Nhiên nói: “Đồng nghiệp tớ sinh con xong tự mình đi ra bệnh
viện, Lí Nam cậu cũng quá yếu ớt rồi.”
Vương Thiến Thiến cũng nói: “Nếu đây là xã hội cũ, sinh con xong đã
phải xuống giường làm việc rồi……”