xung quanh. Thứ làm say lòng người cho tới bây giờ cũng không phải rượu,
mà là bầu không khí và người trước mắt này.
“Hướng Nghiên……. Em không quan tâm người khác nhìn em thế nào,
em chỉ muốn biết chị nhìn em thế nào, lần trước nhìn thấy chị em cũng đã
muốn nói quay lại, nhưng mà em không thể xác định trong lòng chị còn có
em hay không, tuy rằng hiện tại em cũng vẫn là không dám… không dám
xác định, nhưng em cũng biết, nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội nữa,
chị…… không cần phải trả lời em ngay bây giờ, em………..”
Vương Thiến Thiến lải nhải nói một tràng dài, cuối cùng chấm dứt trong
một động tác thật nhỏ của Hướng Nghiên. Hướng Nghiên lấy vòng cổ đưa
ra phía trước, thứ đeo ở phía dưới hoàn toàn hiện ra trước mặt Vương Thiến
Thiến.
Vương Thiến Thiến cười đến không biết phải làm sao, “Em còn nói cái
gì vừa rồi cấn em chứ, còn muốn nói chờ sau khi hòa lại nhất định phải kêu
chị ném nó đi. Nếu là nó, vậy tiếp tục đeo đi.”
“Vì sao em cho rằng chị nhất định sẽ hòa lại với em?”
“Bởi vì vừa rồi lúc em hôn chị, chị đã đáp lại em.”
“Có lẽ chị cũng say rồi, uống say loạn tính gì đó.”
“Hướng Nghiên, em biết chị không phải người như vậy.” Vương Thiến
Thiến nói xong ôm chặt lấy Hướng Nghiên, cuối cùng hôn lên chiếc nhẫn
đang gắn trên vòng cổ trước ngực Hướng Nghiên. “Đứa bé……. tương lai
chị và em cùng nhau nuôi, chỗ Liêu Kiệt em sẽ đi nói, còn có cha mẹ chị,
em cũng nhất định sẽ có cách…….”
“Thiến Thiến………” Hướng Nghiên ôm lại cô, ngắt lời của cô, “Chị đã
biết hết tất cả, năm đó mẹ chị tìm em nói những gì, vì sao em lại rời khỏi
chị, tất cả chị đều đã biết………”