Vương Thiến Thiến sắp ngồi không yên, có loại xúc động muốn đi ra
ngoài, tại sao cô phải ngồi ở đây để chịu tra tấn như vậy chứ? Nhưng nhìn
Hướng Nghiên vẫn nhàn nhã như cũ ngồi ở chỗ kia, cô cũng không đi nữa.
Rót một ly nước trái cây để trước mặt Hướng Nghiên, Hướng Nghiên mỉm
cười với cô.
Mọi người chung quanh đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, thỉnh
thoảng cũng có người qua đây nói chuyện với Hướng Nghiên, Hướng
Nghiên cũng chỉ cười cười, nói được hai câu thì không nói nữa. Vương
Thiến Thiến phát hiện, tại sao từ khi biết chị ấy đến nay, cho tới bây giờ
mình cũng chưa từng thấy qua như vậy?
Lúc này, đột nhiên có người đi lại ngồi xuống bên cạnh Vương Thiến
Thiến, cười chuẩn bị màn tự giới thiệu. Vương Thiến Thiến luôn chú ý
quan sát về phía của Hướng Nghiên, đối với những lời nói của người bên
cạnh này cũng không nghe được bao nhiêu, cho dù nghe xong, thì cũng là
vào lỗ tai bên trái ra lỗ tai bên phải. Sau đó người kia ngượng ngùng rời đi,
Vương Thiến Thiến chỉ nhớ mang máng đó là một nam sinh nhã nhặn có
đeo mắt kính.
Giọng hát hoàn toàn lạc tông tiếp tục dạo chơi trong phòng, có lẽ những
người khác đều đã quen với giọng hát lạc tông của chị này, không ai muốn
cắt ngang chị ấy, hoặc là đi cứu chị ấy. Vương Thiến Thiến muốn đi cứu lỗ
tai của mọi người, lại sợ bị người ta cho rằng không lễ phép, dù sao cũng
chưa thân lắm. Cô nhìn chằm chằm micrô đang bỏ không đặt trên bàn, nhờ
ánh đèn lờ mờ, bỗng nhiên thấy một bàn tay trắng nõn thon dài cầm nó lên.
Đó là một bàn tay vô cùng đẹp, giống hệt như bàn tay của những người
mẫu trong quảng cáo trên tivi.
Bàn tay kia đưa micrô lên, nhẹ nhàng đến bên môi, tiếp theo, một âm
thanh dễ nghe từ loa truyền ra, âm thanh trong trẻo du dương, trải qua giọng
hát lạc tông của chị kia, tất cả mọi người đều kinh ngạc….