“Ðúng rồi! Có thật!… Khoan! Mà đây là giấy bạc!”
Những người ngồi ở tầng dưới quay đầu lại nhìn. Ở tầng gác trên, một
người đàn ông nào đó ngơ ngác tìm thấy trong túi áo của mình một gói giấy
được buộc kỹ theo lối ngân hàng với dòng chữ đề ngoài: “Một nghìn rúp”.
Những người ngồi bên vươn người về phía ông ta, còn ông ta kinh ngạc
dùng móng tay chọc lớp vỏ cố nhận biết xem đó là tiền thật hay chỉ là những
tờ giấy phù phép.
“Ê, tiền thật! Toàn giấy mười rúp!” trên tầng gác vang lên những tiếng
hét mừng rỡ.
“Hãy làm với tôi một gói như thế đi!” một ông to béo ngồi hàng giữa
tầng dưới vui vẻ đề nghị.
“Avec plaisir”,
Phagot hét lên đáp”, nhưng tại sao lại chỉ với một
mình quý vị? Tất cả mọi người đều sẽ tích cực tham gia!” Và gã hô: “Mời
nhìn lên trên! Một!” Trong tay gã hiện ra khẩu súng lục. “Hai! “Nòng súng
chĩa lên cao. “Ba! “Một ánh chớp, một tiếng nổ bục, và tức khắc từ trên mái
vòm, chới với giữa những thang dóng, lả tả rơi xuống phòng xem vô số tờ
giấy trắng.
Những tờ giấy quay đảo, bay tung ra bốn phía, rơi xuống cả tầng gác
trên, cả hầm dàn nhạc, cả sân khấu. Sau mấy giây, trận mưa giấy bạc mỗi lúc
một dày đặc thêm, đã rơi xuống tận các dãy ghế ngồi, và người xem bắt đầu
đua nhau đón bắt.
Hàng trăm cánh tay khuơ lên, mọi người soi những tờ giấy bạc về phía
ánh sáng trên sân khấu và trông thấy những dấu chìm hiển nhiên và quý báu
nhất. Cả cái mùi của chúng cũng không cho phép có một nghi ngờ nào: đó là
cái mùi tuyệt vời không có gì so sánh nổi của những tờ giấy bạc mới in.
Thoạt đầu là sự vui vẻ, rồi sau là sự kinh ngạc bao trùm lấy cả nhà hát. Ðâu
đâu cũng nghe vang lên từ “mười rúp, mười rúp”, những tiếng hô cảm thán:
“Ôi, chà” và tiếng cười vui vẻ… Một vài kẻ đã bò giữa lối đi, sờ soạng dưới
các chân ghế. Nhiều người đứng lên trên mặt ghế, vươn tay đón bắt những
tờ giấy chao đảo, chờn vờn.