NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 181

được nỗi sốt ruột bắt đầu xuất hiện của mọi người, nhà ảo thuật nói:

“Nhưng chúng ta quá mải nói chuyện, Phagot thân mến ạ, còn khán giả

đã bắt đầu chán. Ngươi hãy làm một cái gì đó đơn giản để bắt đầu đi.”

Phòng xem cựa mình nhẹ nhõm. Phagot và con mèo tản về hai bên của

dãy đèn trước sân khấu. Phagot bật ngón tay, hét to vẻ ngang tàng:

“Ba, bốn!” và giơ tay bắt từ trong không khí một bộ bài, xáo quân rồi

ném rải thành một dải băng cho con mèo. Mèo đón lấy dải băng rồi ném trả
lại. Con rắn giấy nhẵn mượt phát ra tiếng phì phì, Phagot há miệng như một
con chim non và nuốt cả bộ bài hết quân này đến quân khác.

Liền đó, con mèo khuỳnh chi sau bên phải, nghiêng người chào, gây

nên một tràng vỗ tay nồng nhiệt.

“Giỏi, giỏi lắm!” từ sau hậu trường vang lên những tiếng kêu thán

phục.

Còn Phagot chỉ ngón tay xuống phía khán giả ở tầng dưới và tuyên bố:
“Cỗ bài này bây giờ, thưa quý vị, đang ở hàng thứ bảy trong túi của

công dân Partrevski, ngay giữa tờ giấy bạc ba rúp và tờ giấy gọi ra tòa về
việc trả tiền cấp dưỡng cho nữ công dân Gienkova.”

Mọi người ở tầng dưới xôn xao, nhấp nhổm đứng dậy nhìn, và cuối

cùng một người đàn ông – đúng tên là Partrevski – cả người đỏ lựng lên vì
kinh ngạc, lôi từ trong ví ra cỗ bài, và không biết phải làm gì với nó, chọc
chọc vào không khí.

“Anh cứ giữ nó lại để làm kỷ niệm!” Phagot hét to. “Chính anh chiều

qua lúc ăn tối đã nói rằng, nếu như không có trò chơi bài thì cuộc sống của
các anh ở Moskva chắc phải chán không chịu được đấy thôi.”

“Tiết mục cũ rồi”, từ tầng gác có tiếng vọng xuống, “cái người ngồi

dưới đó là cùng hội với các anh!”

“Anh cho thế à?” Phagot hét lên, mắt nheo nheo nhìn lên tầng gác, “nếu

thế thì anh cũng cùng hội với chúng tôi, vì trong túi anh cũng có!”

Tầng trên nhốn nháo, rồi vang lên một giọng mừng rỡ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.