NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 400

“Lại còn ai thế này?” – Voland khó chịu hỏi, lấy tay che mặt khỏi ánh

sáng của mấy ngọn nến.

Varenukha ngoẹo đầu, thở dài và nói khẽ:

“Hãy thả tôi ra. Tôi không thể làm quỷ hút máu

175

được. Hôm trước,

tôi suýt cùng với Ghella giết chết Rimski! Nhưng tôi không khát máu. Hãy
thả tôi ra.”

“Lại còn chuyện nhảm nhí nào thế này? – Voland nhăn mặt hỏi. –

Rimski nào? Trò vớ vẩn gì vậy?”

“Xin ngài đừng bận tâm, thưa messir, – Azazello lên tiếng và quay sang

phía Varenukha: -Không được thô lỗ qua điện thoại. Không được dối trá qua
điện thoại! Hiểu chưa? Anh sẽ không làm những điều đó nữa chứ?”

Quá mừng, tất cả trong đầu Varenukha như mụ đi, mặt anh ta rạng rỡ,

và anh ta lắp bắp, không hiểu mình đang nói gì:

“Ðức Chúa thiêng… tức là tôi muốn nói, bẩm ng… ngay bây giờ sau

bữa ăn…” – Varenukha ép hai tay lên ngực, nhìn Azazello vẻ cầu khẩn.

“Thôi được, về nhà đi”, – Azazello quát, và Varenukha tan biến.

“Bây giờ để ta một mình với họ”, – Voland nói, chỉ về phía Nghệ Nhân

và Margarita.

Mệnh lệnh của Voland lập tức được thi hành. Sau một lát im lặng,

Voland hỏi Nghệ Nhân:

“Vậy nghĩa là lại trở về nhà hầm ở phố Arbat? Thế ai sẽ viết? Thế còn

những ước mơ, cảm hứng?”

“Ở tôi giờ không còn mơ ước nào nữa, cả cảm hứng cũng không, –

Nghệ Nhân đáp. – Bây giờ tôi không quan tâm đến một cái gì xung quanh,
ngoài nàng, – anh lại đặt tay lên đầu Margarita, – người ta đã đánh gục tôi,
tôi buồn, và tôi muốn về lại căn nhà hầm cũ của tôi.”

“Thế còn cuốn tiểu thuyết của anh, còn Ponti Pilat?”
“Bây giờ tôi căm ghét cuốn tiểu thuyết của tôi, – Nghệ Nhân đáp, – vì

nó, tôi đã phải chịu đựng quá nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.