NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 138

“Phát một tờ giấy và một mẩu bút chì ngắn”, St’ravinski ra lệnh cho

người đàn bà đẫy đà, rồi quay sang nói với Ivan: “Nhưng tôi khuyên chưa
nên viết ngay hôm nay.”

“Không, không, phải hôm nay, nhất định phải ngay hôm nay!” Ivan lo

lắng kêu lên.

“Thôi được. Nhưng đừng làm đầu óc quá căng thẳng. Hôm nay không

viết được thì ngày mai.”

“Hắn trốn mất!”
“Ồ không đâu”, St’ravinski tự tin nói, “hắn không trốn mất được đâu,

tôi xin bảo đảm với anh như vậy. Và anh hãy tin rằng ở đây mọi người sẽ
giúp đỡ anh trong mọi chuyện, còn không thì anh chẳng làm được việc gì cả
đâu. Anh có nghe tôi nói không?” St’ravinski bỗng nhiên hỏi đầy ý nghĩa và
nắm lấy tay Ivan Nikolaievich, rồi nhìn rất lâu, thẳng sâu vào đôi mắt của
anh, nhắc lại: “Ở đây mọi người sẽ giúp đỡ anh… Anh có nghe tôi nói
không?… ở đây mọi người sẽ giúp đỡ anh… ở đây mọi người sẽ giúp đỡ
anh… Anh sẽ được dễ chịu. Ở đây yên tĩnh, thoải mái… ở đây mọi người sẽ
giúp đỡ anh…”

Ivan Nikolaievich bất chợt ngáp dài, vẻ mặt anh đã dịu đi.
“Vâng, vâng”, anh thì thầm nói.
“Thế là tốt lắm! “St’ravinski kết thúc câu chuyện bằng một câu quen

thuộc và đứng dậy. “Tạm biệt anh!” Ông bắt tay Ivan, và khi đã đi ra khỏi
phòng, ông quay lại phía người có bộ râu lịch sự, nói: “Và cũng cứ thử
dưỡng khí xem… và cả trị liệu ngâm tắm nữa…”

Mấy giây sau, trước mặt Ivan không còn cả St’ravinski lẫn đoàn tùy

tùng. Phía ngoài tấm lưới chắn cửa sổ, trong làn ánh nắng giữa trưa, ánh
rừng thông mùa xuân tươi sáng đứng khoe vẻ đẹp trên bờ bên kia, còn gần
hơn là con sông lấp loáng ánh mặt trời…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.