NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 195

“Thế đấy…” người khách chợt tỏ vẻ hốt hoảng, “nhưng anh, tôi hy

vọng anh không phải là người hay gây sự ồn ào đấy chứ? Còn không thì, anh
biết không, tôi không chịu nổi sự ồn ào, nhốn nháo bạo lực và tất cả những
chuyện tương tự. Ðặc biệt tôi rất ghét tiếng người kêu la, dù cho đó là tiếng
kêu đau khổ, giận dữ hay bất kỳ một thứ tiếng kêu nào khác. Anh hãy nói
cho tôi yên tâm đi, là anh không hay gây sự chứ?”

“Tối qua ở tiệm ăn tôi đã choảng vào mõm một tay”, nhà thơ đã được

biến cải dũng cảm thú nhận.

“Duyên cớ?” người khách nghiêm khắc hỏi.
“Nói thật ra, chẳng có duyên cớ nào cả”, Ivan ngượng nghịu đáp.
“Tồi tệ quá”, người khách phê phán Ivan, rồi nói thêm: “Và ngoài ra,

sao anh lại diễn đạt như thế: choảng vào mõm? Bởi vì chưa biết rõ cái gì ở
con người: mõm hay mặt. Và có lẽ dù sao cũng là mặt chứ. Vậy cho nên,
anh biết không, bằng nắm đấm… không, điều đó thì từ nay về sau anh phải
bỏ hẳn đi.”

Sau một lúc lên lớp cho Ivan bằng cách đó, người khách lại hỏi:
“Nghề nghiệp?”
“Nhà thơ”, không hiểu sao Ivan thú nhận một cách miễn cưỡng.

Người khách tỏ vẻ thất vọng.
“Ôi tôi thật không may!” Anh ta thốt lên, nhưng lập tức nhớ ra, xin lỗi,

rồi hỏi: “Thế họ của anh là gì?”

“Bezdomnưi.”

“Ô, ô”, người khách nhăn mặt, nói.
“Thế nào, không thích thơ của tôi à?” Ivan tò mò hỏi.
“Không thích tí nào.”

“Anh đã đọc những bài nào rồi?”
“Tôi chưa đọc bài thơ nào của anh cả!” người khách nóng nảy kêu lên.
“Thế sao anh lại nói như thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.