NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 194

XIII. NHÂN VẬT XUẤT HIỆN

107

V

à thế là, người khách lạ mặt đưa ngón tay lên dọa Ivan và thì thầm

“Xuỵt!”

Ivan buông chân xuống giường, đưa mắt nhìn kỹ. Từ ngoài ban công

thận trọng ngó vào phòng là một người đàn ông chừng ba mươi tám tuổi,

108

tóc đen, râu cạo nhẵn, mũi nhọn, với cặp mắt có vẻ lo lắng và một món tóc
rũ lòa xòa xuống trán.

Sau khi lắng nghe kỹ lưỡng và tin chắc rằng Ivan chỉ có một mình,

người khách bí ẩn trở nên bạo dạn và bước vào phòng. Ðến lúc này Ivan
nhận thấy người vừa mới đến cũng mặc bộ đồ bệnh viện: quần áo dùng
trong nhà, chân đi giày vải không tất, trên vai vắt chiếc áo khoác vải nâu.

Người bước vào nháy mắt với Ivan, giấu chùm chìa khóa vào túi, thì

thầm hỏi: “Có thể ngồi được chứ?” – và, sau khi nhận được cái gật đầu đồng
ý, anh ta thả người xuống chiếc ghế bành.

“Làm sao anh vào được đây?” tuân theo ngón tay dọa phải im lặng của

người khách, Ivan thì thầm hỏi, “vì lưới chắn ban công bị khóa kia mà?”

“Lưới thì bị khóa”, người khách đáp, “còn Praskovia Phedorovna là

một người cực kỳ dễ thương, nhưng than ôi, lại đãng trí. Một tháng trước
đây tôi cuỗm của chị ta chùm chìa khóa này, nhờ vậy có được khả năng ra
ban công chung, mà nó thì kéo dài suốt cả tầng, nên tôi thỉnh thoảng có thể
sang thăm người láng giềng được.”

“Nếu như anh đã có thể ra ban công, thì anh cũng có thể trốn được. Hay

là cao quá?” Ivan tò mò hỏi.

“Không”, người khách quả quyết đáp, “tôi không thể trốn khỏi đây

không phải vì cao quá, mà vì tôi không biết trốn đi đâu cả.” Ngừng một lát,
anh ta nói thêm: “Thế nào, chúng ta ngồi với nhau một lát chứ?”

“Vâng, ta ngồi một lát”, Ivan đáp và nhìn sâu vào cặp mắt nâu và có vẻ

rất bồn chồn của người khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.