NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 255

Còn nếu như Chúa Trời rộng lòng cho thêm một giây tự do nữa thì có

thể còn kịp đâm cả chính bản thân, tránh cho mình cái chết trên cột treo cổ.
Nhưng thực ra, Levi, người thu thuế trước đây, không quan tâm đến cái điều
cuối cùng này lắm – anh ta thì chết thế nào cũng được. Anh ta chỉ muốn có
một điều: làm sao để Iesua, người không hề làm cho ai một điều ác nhỏ nào,
tránh khỏi những cực hình đau đớn.”

Kế hoạch dự tính rất hay, nhưng cái khó là ở chỗ Levi không có sẵn dao

ở bên mình. Anh ta cũng không có lấy một đồng tiền nào.

Trong cơn cáu giận mình đến điên khùng, Levi luồn ra khỏi đám đông

và chạy ngược trở về thành phố. Trong mái đầu bốc lửa của anh ta chỉ có
một ý nghĩ nóng bỏng: làm sao để ngay bây giờ, bằng bất kỳ cách nào, kiếm
được ở trong thành phố một con dao và quay trở lại đuổi kịp đoàn diễu hành.

Anh ta chạy đến cổng thành, vòng vèo giữa đám hàng xe thồ đổ xô vào

thành phố, và trông thấy phía tay trái một hiệu bánh mì đang mở cửa. Thở
hổn hển vì vừa phải chạy trên một quãng đường nóng bỏng, Levi cố trấn
tĩnh, với vẻ rất đĩnh đạc bước vào cửa hiệu, cất tiếng chào bà chủ đang đứng
sau quầy, yêu cầu bà ta đưa cho khoanh bánh mì ở tầng trên, mà không hiểu
sao lại làm cho anh ta thích hơn những khoanh bánh khác; và khi bà chủ
hiệu bánh quay mặt đi, Levi im lặng nhanh như cắt chộp lấy từ mặt quầy cái
mà không thể có gì tốt hơn – con dao cắt bánh mì dài sắc như dao cạo – và
lập tức nhẩy bổ ra khỏi cửa hiệu. Mấy phút sau anh ta đã ở trên con đường
đi Iapha. Nhưng không còn thấy bóng dáng đoàn diễu hành đâu nữa. Levi co
chân vụt chạy. Thỉnh thoảng anh ta lại phải ngã xoài xuống mặt đất đầy bụi
nằm bất động để thở lấy hơi. Những người đi bộ và cưỡi lừa vào thành phố
Iersalaim nhìn anh ta kinh ngạc. Levi nằm, nghe tiếng tim không chỉ đập
dồn dập ở trong lồng ngực mình, mà cả ở trên đầu và hai bên mang tai. Thở
lấy hơi được một lúc, anh ta lại nhỏm dậy và chạy tiếp, nhưng mỗi lúc một
chậm dần, chậm dần. Cuối cùng, khi anh ta trông thấy đoàn diễu hành dài
bốc bụi đằng xa, nó đã ở ngay dưới chân đồi.

“Ô, lạy Chúa…” Levi bật tiếng rên rỉ, hiểu rằng mình chậm mất rồi. Và

đúng là anh ta đã quá chậm thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.