NGHỆ NHÂN VÀ MARGARITA - Trang 471

Nhưng bỏ qua tất cả những thứ mê hồn đó, Koroviev và Beghemot đi

thẳng đến chỗ giao nhau của quầy thực phẩm và quầy bánh kẹo. Ở đây rất
rộng rãi, các nữ công dân trùm khăn hoặc đội mũ bê rê không chen chúc
nhau như ở bên quầy vải.

Một người đàn ông thấp lùn, đúng là một khối vuông, đầu cạo nhẵn

thín, đeo kính gọng sừng, đội chiếc mũ mới tinh không hề có một vết nhàu
bẩn nào, mặc áo măng tô màu hoa cà đi găng tay da láng màu hung, đứng
cạnh quầy và oai vệ gầm gừ một điều gì đó. Người bán hàng mặc áo blu
trắng sạch sẽ đội mũ xanh đang phục vụ người khách áo măng tô hoa cà.
Bằng con dao cực sắc, rất giống con dao mà Matvei Levi đánh cắp, người
bán hàng đang lột tấm da óng ánh bạc giống như da rắn của con cá hồi mầu
hồng béo ngậy.

“Cả quầy này cũng thật tuyệt, – Koroviev nhận xét một cách trịnh

trọng, – và ông khách nước ngoài này cũng thật đáng mến”, – anh ta thân
thiện trỏ ngón tay vào tấm lưng hoa cà.

“Không phải, Phagot ạ, không phải đâu, – Beghemot trầm ngâm đáp, –

cậu bạn của tôi ạ, cậu nhầm rồi. Trên mặt của tay khách sộp mặc áo hoa cà
này, theo tớ, có cái gì đó còn thiếu.”

Tấm lưng màu hoa cà khẽ giật thót lên, nhưng có lẽ là ngẫu nhiên, vì

ông khách nước ngoài chắc không thể hiểu được những gì mà Koroviev
cùng tay bạn đường của mình nói bằng tiếng Nga.

“Ngoong không?” – người khách mặc áo hoa cà nghiêm khắc hỏi.
“Ngon tuyệt”, – người bán hàng đáp, múa may lưỡi dao dưới lần da con

cá hồi.

“Tôi thíc ngoong, không ngoong không thíc”, – ông khách nước ngoài

nghiêm giọng tuyên bố.

“Ðúng thế!” – người bán hàng khâm phục đáp.
Ðến đây, hai người quen của chúng ta rời khỏi chỗ ông khách nước

ngoài mua cá hồi, bước đến cuối quầy bánh kẹo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.