Nhưng thực tế tôi không điều hành một công ty cổ phần, vì thế tôi chẳng có
gì phải lo lắng với thị trường phố Wall cũng như với các cổ đông và những
báo cáo về lợi nhuận hằng quý. Người duy nhất tôi phải thỏa mãn đó là
chính bản thân mình. Tôi nghĩ Barron đã không sẵn sàng để cùng chiến đấu
ở cả hai mặt trận - xin giấy phép kinh doanh sòng bài và nắm quyền kiểm
soát công ty Hilton. Dĩ nhiên, việc nắm quyền kiểm soát sẽ là ưu tiên hàng
đầu của ông ta.
Động thái của Steve Wynn đã giúp tôi. Bằng cách theo đuổi việc mua lại đa
số cổ phần của công ty Hilton, Wynn đã đặt Barron vào thế phòng thủ và
giảm tập trung vào việc kháng nghị cho giấy phép kinh doanh sòng bài.
Đồng thời, Wynn càng tấn công Barron thì tôi càng có khả năng trở
thành “người ứng cứu” cho Barron.
Tôi không quen với vai trò này nhưng Wynn đã tạo thuận lợi cho tôi. Wynn
lớn lên trong cửa hiệu chơi lô-tô của bố ông ta, một người có máu cờ bạc.
Sau đó, Wynn thâm nhập vào giới kinh doanh sòng bài ở Las Vegas, mua
được một số ít cổ phần của khách sạn Golden Nugget, và sau đó thành
công trong việc nắm quyền kiểm soát khách sạn này. Thế giới của Wynn là
thế giới cờ bạc ở Las Vegas và thành phố Atlantic. Ông ta là người dẻo mồm
dẻo miệng, móng tay trau chuốt cẩn thận và mặc toàn những đồ đắt tiền.
Vấn đề là Wynn quá cố gắng để tỏ ra hoàn hảo khiến nhiều người không
thích ông ta. Và Barron Hilton là một trong số đó.
Hai người này có hai phong thái khác hẳn nhau. Barron xuất thân từ một gia
đình quý tộc giàu có và là người rất kín đáo. Ông ta không cố gây ấn tượng
với người khác qua phong thái hay cách ăn mặc của mình, hay bất cứ điều gì
khác.
Tôi tin Wynn nghĩ rằng ông ta sẽ dễ dàng mua được đủ số cổ phần để kiểm
soát công ty Hilton với giá đã đề nghị. Nhiều người cho rằng khách sạn của
Hilton ở thành phố Atlantic là cái mà Wynn thực sự muốn. Dưới áp lực từ