NGHỆ THUẬT ĐÀM PHÁN - Trang 182

mình, tôi đã làm một việc chưa bao giờ làm trước đó: đích thân đứng ra
bảo đảm khoản vay này.

Tôi tiến hành việc mua bán này mà chưa từng bước chân đến khách sạn đó
lần nào. Nhiều người của tôi đã đến đó xem, và tôi cũng biết nhiều về quá
trình xây dựng nó qua tiếp xúc với những nhà thầu làm việc ở đó. Tuy nhiên,
tôi cảm thấy sự xuất hiện của mình giữa lúc Hilton đang gặp cảnh rối ren
như thế thì không thích hợp cho lắm. Nếu tôi kể cho bố tôi nghe câu
chuyện này, ông ắt hẳn đã cho là tôi bị quẫn trí. Tôi nhớ hồi còn bé,
tôi thường tháp tùng bố tôi đi kiểm tra những tòa nhà ở Brooklyn mà ông dự
định mua. Giá của chúng chỉ khoảng một hai trăm ngàn đô-la, nhưng chúng
tôi kiểm tra mọi thứ rất chi li, từ máy lạnh, bồn rửa cho đến máy nước nóng,
mái nhà và hành lang.

Không chỉ có bố tôi mà hầu như mọi người tôi nói chuyện đều ngăn cản tôi
thực hiện thương vụ này.

Họ cho rằng tôi đang gặp nhiều rắc rối với Holiday Inns trong việc điều
hành cơ sở của mình trên phố Boardwalk. Khách sạn-sòng bài khổng lồ của
Hilton ở thành phố Atlantic dự kiến sẽ mở cửa trong hai tháng nữa mà tôi
vẫn chưa kiếm được người quản lý nó. Thêm vào đó, tôi chỉ có cam kết
miệng của Quỹ đầu tư Manufacturers Hanover, và những điều kiện mà họ có
thể đưa vào trong hợp đồng vẫn chưa rõ ràng - họ có thể sẽ suy nghĩ lại.

Mọi người đều hỏi tại sao tôi lại xem xét thương vụ này. Chỉ có một lý do
duy nhất: tôi tin rằng nếu được điều hành tốt, khách sạn-sòng bài này sẽ là
một cỗ máy hái ra tiền.

Dù đã đồng ý về giá cả, chúng tôi vẫn còn nhiều điểm phải thương lượng
trước khi ký kết thỏa thuận mua bán. Ngày 18-4-1985, luật sư của hai bên tề
tựu ở văn phòng của Jerry Schrager, luật sư của tôi, để tiến hành việc đàm
phán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.