NGHỆ THUẬT TINH TẾ CỦA VIỆC ĐẾCH THÈM QUAN TÂM - Trang 253

đón nhận sự từ chối — những điều ấy đều nhẹ nhàng hơn nhiều bởi ý
nghĩ về cái chết của chính mình. Khi mà tôi càng nhìn kỹ vào bóng
tối, cuộc đời càng trở nên sáng sủa hơn, thế giới càng trở nên yên ả, tôi
càng ít cảm thấy sự kháng cự trong tiềm thức, ừ, trước bất điều gì.

Tôi ngồi đó trên đỉnh Mũi Hảo Vọng trong vòng vài phút, thu lấy tất
cả mọi thứ. Khi cuối cùng tôi quyết định đứng dậy, tôi đặt tay ra phía
sau và lùi lại. Rồi, chầm chậm, tôi đứng lên. Tôi kiểm tra mặt đất xung
quanh mình — đảm bảo rằng không có hòn đá nào ở sai vị trí có thể
làm tôi bị vấp ngã. Nhận thấy rằng tôi đã an toàn, tôi bắt đầu quay lại
với thực tại — hai mét, ba mét — cơ thể tôi hồi lại với mỗi bước đi.
Chân tôi trở nên nhẹ nhõm hơn. Tôi để cho chiếc nam châm cuộc đời
hút tôi lại.

Khi tôi leo lên vài tảng đá, trở về con đường chính, tôi ngước nhìn

lên và thấy một người đàn ông đang chằm chằm nhìn tôi. Tôi dừng lại
và nhìn vào mắt anh ta.

“Ừm. Tôi thấy anh ngồi bên mép vực ở đằng kia,” anh ta nói. Anh

ta có khẩu âm của người Úc. Cái từ “kia” tròn vành vạnh một cách kỳ
cục trong miệng anh ta. Anh ta chỉ tay về phía Nam Cực.

“Vâng. Cảnh đẹp quá, nhỉ?” Tôi mỉm cười. Còn anh ta thì không.

Anh ta nghiêm mặt nhìn tôi.

Tôi chùi tay vào quần, cơ thể tôi vẫn còn rền rĩ sau cuộc vận động.

Bầu không khí trở nên im lặng đầy gượng gạo.

Anh chàng người Úc đứng đó một lát, bối rỗi, vẫn nhìn vào tôi, rõ

là đang suy nghĩ xem sẽ nói điều gì tiếp theo. Sau một lúc, anh ta cẩn
thận xâu chuỗi các từ ngữ lại với nhau.

“Mọi chuyện vẫn ổn chứ? Anh thấy thế nào rồi?”
Tôi lặng im trong chốc lát, rồi mỉm cười. “Sống. Tràn đầy sức

sống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.