NGHỆ THUẬT VÀ VẬT LÝ - Trang 260

thấy bứt rứt không yên, cho rằng tác phẩm mang tính Vị lai nhiều quá, không
thể xếp cùng với tranh của Picasso và Braque được. Tuy nhiên, Appolinaire đã
không nói gì với Duchamp và Duchamp, sau khi nhìn thấy tranh của mình
chiều tối đó đã được treo lên, liền trở về nhà. Khi Duchamp đi khỏi,
Appolinaire và các họa sĩ Lập thể tham gia triển lãm đã tranh cãi kịch liệt xem
bức Khỏa thân đi xuống cầu thang có tương đồng với tác phẩm của họ không.
Cuộc cãi vã kéo dài đến quá nửa đêm. Cuối cùng, vào tảng sáng hôm sau, mấy
người em của Duchamp được phái đến nhà ông anh mình để dựng Duchamp
dậy và yêu cầu ông quay lại phòng triển lãm gỡ bức tranh “gai mắt” ấy xuống.
Sau khi cuộn bức tranh quẳng vào trong taxi, Duchamp thề sẽ không bao giờ
còn dây dưa gì đến bất cứ “nhóm nhiếc” họa sĩ nào nữa.

Các họa sĩ Vị lai Italia, bị mếch lòng tương tự, cũng từ chối không chấp

nhận kiệt tác của Duchamp, chỉ vì lí do duy nhất là chủ đề trung tâm của nó là
một cô gái khỏa thân. Trong tuyên ngôn nổi tiếng của mình, họ đã mạt sát tất
cả các hình ảnh khỏa thân, coi chúng thật “lộn mửa và tẻ nhạt”. Họ tin tưởng
rất mãnh liệt rằng hình ảnh khỏa thân đã nhàm và sáo đến mức họ hô hào phải
hoàn toàn xóa bỏ, không coi nó là một chủ đề phù hợp với nghệ thuật trong
vòng mười năm tới.

Duchamp đã bảo vệ bức Khỏa thân đi xuống cầu thang của mình trước cả

hai trường phái Vị lai lẫn Lập thể, coi nó như là “một sự diễn tả thời gian và
không gian qua cách thể hiện trừu tượng về chuyển động”; và điều ông nói
nhanh chóng đã được chứng minh là đúng. Khỏa thân đi xuống cầu thang, số 2
có lẽ là tác phẩm khiêu khích nhất trong cuộc trưng bày năm 1913 của bảo
tàng Amory, New York giờ đây đã rất nổi tiếng. Triển lãm này đã giúp người
Mĩ lần đầu tiên có thể nhìn sơ thấy được một nền nghệ thuật cấp tiến, mới mẻ
phát xuất từ châu Âu tại ngưỡng cửa của thế kỉ. Quanh bức tranh của Duchamp
luôn luôn có một đám đông xúm xít. Các nhà phê bình Mĩ, vốn quen với một
phong cách hiền hòa hơn, đã không hiểu nổi cái gì đã làm nên một thành công
ầm ĩ
(succès de scandale) đến như vậy của người họa sĩ trẻ, Julian Street đã
giành được cho mình một vị trí nho nhỏ trong lịch sử nghệ thuật bằng việc gọi
nó là “vụ nổ trong một cỗ máy điên”. Một nhà phê bình khác thì nói rằng nó
làm anh ta liên tưởng đến một “cầu thang đi xuống khỏa thân”. Tổng thống Mĩ
khi đó là Teddy Roosevelt đã so sánh nó, một cách không hay ho gì, với một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.