NGHỊCH LÂN - Trang 107

chưa từng thấy qua, thậm chí tôi cũng không thể xác định là đúng hay sai,
những các giải này đến từ những quốc gia xa xôi hoặc là những đế quốc xa
xôi. Lý Mục Dương cậu đã đến các nước này rồi sao? Hoặc là nói cậu đã
xem qua những sách quý học thuật thất truyền này rồi?

- Không có.

Lý Mục Dương lại lắc đầu , nói:

- Tôi chưa bao giờ đi đến những nước đó, tôi cũng chưa từng xem qua

những quyển sách như vậy. Cậu cũng biết tình huống trước đây của tôi, nếu
là thế thì làm sao lại bị mắng là phế vật mấy chục năm nay được?

Lý Mục Dương cười khổ không thôi.

- Một người đàn ông hơi có chút lòng tự trọng thì làm sao nguyện ý để

người ta chỉ vào mũi rồi mắng là heo được?

- Đây mới là chỗ làm cho tôi cảm thấy kỳ quái.

Thôi Tiểu Tâm nói:

- Nghe nói có người một đêm ngộ đạo trở thành quốc sĩ , có lẽ cậu cũng

đã trở nên thông suốt, nếu cậu giữ tốc độ học tập này thì cho dù là thời gian
ngắn ngủi, có lẽ cũng sẽ thi vào một trường ĐH khá tốt.

Ánh mắt Lý Mục Dương tỏa sáng, vẻ mặt vui mừng nhìn Thôi Tiểu

Tâm, hỏi:

- Thật sao? Tôi có thể thi đậu vào trường ĐH sao?

- Đương nhiên.

Thôi Tiểu Tâm nói . Còn có một câu nàng không có nói ra: Đương nhiên

là cậu căn bản không biết mình lợi hại bao nhiêu. Nếu để cho những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.