NGHỊCH LÂN - Trang 136

Từ nhỏ đến lớn , trừ cha mẹ cùng em gái của mình ra thì không ai muốn

gần hắn, không ai bảo vệ hắn , không ai đột nhiên chạy tới vỗ vào bờ vai
của hắn mà nói:

- Nè anh bạn, tan học rồi thì chúng ta sẽ đi chơi nhé.

Hắn chỉ có một người giống như là một người ngăn cách, toàn thế giới

đều đứng đối lập với hắn, đứng ở đằng xa chỉ trỏ vào hắn mà nói:

- Mọi người xem, đó là một quái vật .

Hắn không phải là quái vật , hắn chỉ là một đứa nhỏ, là một cậu thiếu

niên.

Hắn cũng khát vọng có bạn, khát vọng được người khác chào lại, khát

vọng khi đi học sẽ có người truyền giấy cho hắn, khát vọng lúc tan học sẽ
người bạn học rủ hắn cùng nhau đi ăn bánh đậu xanh… Nhưng mà thì sao,
thậm chí khi những học sinh trong lớp truyền giấy cho nhau cũng đều tránh
hắn ra, giống như là sợ khi hắn cầm lấy tờ giấy rồi thì mọi chữ trong tờ giấy
sẽ biến mất không thấy gì nữa.

Hắn không làm gì sai cả, vì sao mọi người lại đỗi đãi khắc nghiệt như

vậy với hắn? Chuyện này không công bình với hắn .

- Cô Triệu…

Lý Mục Dương quật cường ngửa mặt lên , nước mắt đã chảy xuống.

Cho tới bây giờ Lý Mục Dương đều không khóc, cho dù trước đây bị

những người khác bắt nạt, đè đầu cưỡi cổ thì hắn cũng không khóc.

Đây là lần duy nhất hắn có thể làm ra chuyện bảo vệ lấy tôn nghiêm của

mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.