NGHỊCH LÂN - Trang 180

Lý Mục Dương hiểu được ý của Lý Tư Niệm, Thôi Tiểu Tâm là một

người rất tốt , tiếc là nàng rất chi là tốt.

- Trước tiên không nói đến dung mạo và khí chất của chị ấy, nhìn vào cử

chỉ và cách nói năng của chị ấy, còn có thường thường sẽ làm ra những
động tác quý tộc, chúng ta đại khái đã đoán ra được chị ấy là dạng người
nào. Chị ấy và chúng ta không phải là người cùng một thế giới. Thậm chí
em còn nghe nói chị ấy không phải là người Giang Nam mà là người ở đế
đô, đợi sau khi thi xong tốt nghiệp thì chị ấy sẽ trở về Thiên Đô. Trở về chỗ
chân chính thuộc về chị ấy.

- Anh, em biết anh thích chị Tiểu Tâm, , bởi vì en nhìn ra được , trong

khoảng thời gian này vui vẻ nhất, cười nhiều nhất trong mười mấy năm qua.
Trước kia em hao phí tâm tư để giúp anh học nhưng mà mỗi lần anh cũng
đều ngủ gật, nhưng chị Tiểu Tâm lại giúp anh, làm cho thành tích học tập
của anh tăng vọt.

- Tư Niệm, kỳ thật không như em nghĩ….

- Anh, em biết.

Lý Tư Niệm cắt ngang lời nói của Lý Mục Dương, nói:

- Em biết anh không muốn làm tổn thương em, không muốn nói rằng em

không bằng chị Tiểu Tâm, kỳ thật em cũng không thèm để ý, chị Tiểu Tâm
có thể giúp anh, em có thể thấy được thành tích học tập của anh tăng lên,
tâm ý của em chỉ có cao hứng chứ không có một chút đố kỵ gì với chị Tiểu
Tâm cả. Còn nữa, em cũng có nghe qua nguyên nhân mà anh muốn rời khỏi
trường, câu nói kia của anh đã trở thành câu cửa miệng của mọi người trong
trường.

- Cái gì?

Vẻ mặt Lý Mục Dương mờ mịt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.