NGHỊCH LÂN - Trang 212

- Tôi chỉ cầu nguyện sẽ không có người trêu chọc tôi là được.

- Không biết điều.

Yến Tương Mã lắc lắc đầu , quơ cái quạt trong tay rồi đi nhanh ra ngoài.

- Tôi cho cậu biết, là một tên hoàn khổ nổi danh nhất Giang Nam thành

này, chuyện gì tôi cũng có thể làm được.

Lý Mục Dương tiễn Yến Tương Mã ra khỏi cửa, sau đó trở lại, ngẩn

người nhìn vào góc bàn mà Yến Tương Mã đã cắt.

Lý Mục Dương nhặt một miếng đá đã bị dùng Đả Long Tích cắt, dùng

đầu ngón tay khẽ chà lên một chút.

Sau đó, hắn lại nhặt miếng đá bị mình bẻ ra, dùng đầu ngón tay khẽ chà

lên.

- Ấy za.

Lý Mục Dương khẽ hô, trên đầu ngón tay xuất hiện một vết rách, máu

tươi chảy ra nhưng mà mới vừa chảy ra thì tự nhiên miệng vết thương cũng
đã khép lại .

- Hắn dùng quạt cắt ra càng gọn gang hơn mình.

Lý Mục Dương vô cùng hâm mộ nói .

Yến Tương Mã ngồi ở trong hậu viện hoa viên, ở trong đình cũng có

một cái bàn đá.

Yến Tương Mã bỏ Đả Long Tích sang một bên, sau đó mở tay ra cầm

lấy một góc mặt bàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.