NGHỊCH LÂN - Trang 252

“Hì hì”. Hai cô gái ngồi bên cạnh bị chọc cười, không hát nổi nữa,

nhanh chóng cúi người xin lỗi: "Tiên sinh, rất xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là
không nhịn được".

"Được rồi được rồi, đi xuống hết đi".

Yến Tương Mã không có tâm tình để nghe nữa rồi, hắn ném cái bánh

đậu xanh trong tay vào mâm, dùng khăn lau tay, sau đó nhặt Đả Long Tích
ở trên bàn lên rồi đánh vào đầu của Lý Đại Lộ, mắng: "Ngươi tên ngu ngốc
này , ai muốn nhìn mắt của ngươi. Làm việc chính đi, con mẹ nó ngươi có
thể nghiêm túc một chút được không?".

"Dạ dạ vâng, thiếu gia, ngài đừng đánh nữa, đánh lại ngu hơn". Lý Đại

Lộ ôm đầu cầu xin tha thứ.

Lúc này Yến Tương Mã mới ngừng đánh, nhìn ngã tư đường ngoài cửa

sổ, nói: "Không phải ngươi nói Lý Mục Dương sẽ đi con đường này sao?
Tại sao bây giờ vẫn còn chưa thấy? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ là sắp
đến lúc đóng cửa trường thi rồi".

"Đúng vậy, trong lòng tôi cũng buồn bực a". Vẻ mặt Lý Đại Lộ đồng

tình.

Yến Tương Mã lại muốn nổi đóa rồi, quát: "Đã xảy ra chuyện gì, ngươi

tên cẩu nô tài này, mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết đi. Ngươi chuẩn bị
đợi ta đưa ra đáp án phân tích hay sao?".

"Tiểu nhân không dám".

Lý Đại Lộ vội vàng nói xin lỗi, nói: "Nếu không thì để thuộc hạ kêu

người đến nhà của Lý Mục Dương? Ngài cũng biết bình thường tiểu tử đó
cũng không lo học, đều đi muộn. Nói không chừng hôm nay đã ngủ quên,
cũng có thể là ăn đồ bậy bạ bị tào thào rượt rồi".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.