NGHỊCH LÂN - Trang 305

Lý Mục Dương trầm ngâm một lát , ánh mắt nhìn vào Yến Tương Mã,

rốt cuộc mở miệng hỏi:

- Cậu thật sự nguyện giúp giúp tôi chiếu cố người nhà của tôi sao?

- Hiện tại không muốn.

Yến Tương Mã vô cùng kiêu ngạo, bản đại thiếu gia cũng không phải nô

bộc nhà ai, dựa vào cái gì mà phải chiếu cố người nhà của chú mày?

Lý Mục Dương lại trầm mặc một hồi, lại nhìn Yến Tương Mã, nói:

- Tôi rất muốn tham gia kỳ thi này, cậu không biết được kỳ thì này quan

trọng như thế nào đối với tôi đâu.

"------"

Yến Tương Mã nhàn nhã mà phe phẩy cây quạt . Cầu ta đi , cầu ta đi,

nói không chừng ta sẽ đáp ứng a.

- Cậu vừa mới Thôi gia Yến gia thiếu tôi một phần nhân tình phải

không?

Giọng nói khàn khàn của Lý Mục Dương vang lên.

Yến Tương Mã có dự cảm xấu , nhưng vừa mới nói, hiện tại không có

biện pháp chống chế, chỉ phải kiên trì:

- Tôi đã nói như vậy.

- Như vậy thì bây giờ có thể trả phần ân tình này cho tôi sao?

Vẻ mặt Lý Mục Dương chân thành nhìn Lý Mục Dương, nói:

- Xem ở phần tôi đã giúp Yến gia Thôi gia, cậu giúp tôi chiếu cố tốt

người nhà của tôi đi? Chỉ cần chiếu cố một lát thôi, thi xong tôi sẽ trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.