Uông Thạc lại mắng, " Anh như con tắc kè hoa! Gặp gì biến đấy! Gặp
cậu ta thì biến thành một con lợn!"
Uông Trẫm đứng lên, mắt nhìn xuống Uông Thạc.
" Nên tôi nhìn thấy cậu liền muốn đánh cậu."
Uông Thạc trong lòng nổi giận bùng lên, ngao ngao đánh về phía
Uông Trẫm.
" Má nó! Uông Trẫm anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem!
Đừng tưởng anh cao lớn hơn tôi vài đốt xương thì tôi không dám đánh anh,
tôi gọi một đám rắn đến cắn chết anh!"
Uông Trẫm dùng bàn tay to túm cổ Uông Thạc nói,:" Cậu đến giờ
uống thuốc rồi."
Uông Thạc bị Uông Trẫm túm cổ, miệng mở rộng, bập bẹ nói không
thành tiếng. Uông Trẫm cứ như thế kéo theo Uông Thạc , ngồi xuống tìm
thuốc an thần, lấy ra trực tiếp nhét vào trong miệng Uông Thạc, nước
miếng cũng không cho nuốt, cứ như thế để viên thuốc trôi xuống dạ dày.
Buông Uông Thạc ra một lúc, cậu ta lại đen mặt mắng to.
" Uông Trẫm anh đánh tôi đi! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết bắt nạt em trai
anh, không trách mẹ mắng anh là đồ trắng mắt ( Bạch nhã lang), anh chính
là đồ trắng mắt! Mẹ nó!..... Anh muốn làm gì......A..aaa"
Uông Thạc bị Uông Trẫm đẩy vào cột treo bao cát, từng câu kim bắn
về phía Uông Thạc ghim cậu vào tường đối diện.
" Uông Trẫm, tôi cảnh cáo anh!" Uông Thạc cả mặt nghẹn đỏ, " Anh
mau mau thả tôi xuống, không tôi huýt sáo gọi bầy rắn của tôi đến cắn chết
anh."